Cherreads

Chapter 33 - [ Chương 32] Hung Hiểm Sinh Chân Tình

📍 Tầng sâu Phụ Cốc – Hư Vực Tịch Mịch

🌫️ I. Khung cảnh mở ra

Khi vết rạn không gian truyền tống kết thúc, Vân Thiên Hà cảm giác như toàn thân bị xé toạc, đầu óc choáng váng. Hắn cố giữ thần trí tỉnh táo, nhưng ánh sáng xung quanh đã biến mất hoàn toàn.

Mở mắt ra — thứ đập vào mắt là một cánh đồng đen kịt phủ đầy sương mù tro xám, trời không trăng, không sao, chỉ có vài ánh sáng lập lòe như hồn đăng cô lẻ.

Không khí nơi đây dày đặc ma tức, từng bước chân đều như dẫm lên xương tủy mục nát.

> “Đây… là nơi quái quỷ nào?”

“Không giống bất kỳ bí cảnh nào từng vào…”

Lúc này, hệ thống mới vang lên chậm rãi:

> 🔔 [Cảnh báo]: Đã tiến vào tầng thứ ba của Phụ Cốc – Hư Vực Tịch Mịch

Độ nguy hiểm: Hắc cấp cao – Cảnh báo thần hồn bị xâm thực.

Kích hoạt trạng thái: Bán phòng hộ thần thức.

---

🔥 II. Tiến vào “Thần Ảnh Trì” – nơi phản chiếu sâu kín nội tâm

Tiến sâu vào giữa vùng mù sương, hắn thấy một vũng ao đen phẳng lặng như gương, được gọi là Thần Ảnh Trì. Đây không phải nước, mà là “vật chất ký ức” – thứ từng hấp thu tinh thần bị dằn vặt của bao cường giả chết trận.

Vân Thiên Hà khi nhìn vào đó, bất ngờ thấy một bản thân khác — ánh mắt lạnh lùng, tàn khốc, đôi tay nhiễm máu vô số sinh linh…

> “Là ngươi trong tương lai…”

“Hay là ngươi nếu không còn giữ được bản tâm?”

Một âm thanh mơ hồ vọng ra từ trong lòng ao:

> “Kẻ cầm Thôn Phệ Thư... định đoạn vận mệnh, nhưng ngươi thật sự đủ mạnh để không bị chính mình nuốt chửng sao?”

Cùng lúc ấy, Thiên Dực Sưu Thú ở trạng thái thu nhỏ bên người hắn lại dựng lông, phát ra tiếng gầm nhỏ cảnh báo.

---

⚔️ III. Tấn công bất ngờ – Bóng ma “Tội Ảnh Sát Thủ”

Một thực thể thần bí hiện ra sau lưng — không tiếng động, không hơi thở — mang hình dáng của chính Vân Thiên Hà, nhưng bị bóp méo bởi sát ý.

Đây là Tội Ảnh, một sinh vật bán linh bán oán, sinh ra từ sự thù hận sâu đậm của hàng nghìn linh hồn chết trận nơi đây, chuyên “mượn hình” của người xâm nhập.

> “Giết ngươi… thay ngươi.”

“Ngươi không xứng bước tiếp.”

Cuộc chiến diễn ra cực nhanh, chiêu thức của Tội Ảnh mô phỏng gần như toàn bộ tuyệt kỹ của Vân Thiên Hà, thậm chí phản ứng còn nhanh hơn.

Nhưng cũng chính trong lúc sinh tử, Vân Thiên Hà giao hòa Thôn Phệ Chi Thư với chiến ý, sử dụng bản lĩnh mình mới ngộ ra từ lão nhân thần bí — khiến bản thân bộc phát một tầng khí tức mới.

> 💥 Chiêu thức hợp nhất: Huyễn Hỏa Ảnh Thương – đánh tan bản sao, thiêu đốt bóng tối.

Sau khi tiêu diệt Tội Ảnh, Thần Ảnh Trì sáng lên một luồng ánh sáng huyết hồng nhạt, tiết lộ lối đi tiếp: "Mộ Ngục Hồn Khí".

Mộ Ngục Hồn Khí – Vực Vô Minh dưới tầng sâu Phụ Cốc

I. Cánh cửa đá cổ xưa & cảm ứng của Thôn Phệ Chi Thư

Lối vào là một cánh cửa đá khổng lồ, bị thời gian bào mòn, nhưng vẫn khắc họa những vòng tròn huyết văn xoáy chặt lấy nhau. Trên đỉnh khắc một dòng chữ cổ:

> "Nơi hồn khí táng thân, bất nhập vô danh."

Ngay khi Vân Thiên Hà đặt tay lên, Thôn Phệ Chi Thư trong thức hải tự động phát sáng, như nhận ra đây là vùng kết nối huyết mạch phong ấn đầu tiên — một trong những mắt xích mở khóa toàn bộ tiềm năng của nó.

> 🌀 [Thôn Phệ Ấn chấn động]

Dấu hiệu phong ấn tầng thứ nhất đang nứt rạn...

Cánh cửa đá rung lên, mở ra không gian tối thẳm phía trong.

---

II. Tiến vào bên trong – nơi khí tức chết chóc đan xen

Khác với tầng ngoài, nơi đây như một thành trì âm giới đã bị lãng quên. Mỗi bước đi đều là tiếng xương vỡ giòn tan dưới chân. Hai bên là những bức tường đá khắc đầy phong ấn cổ tự — bị thiêu đốt một phần bởi hắc viêm.

Gió thổi qua khe đá thổi lên những tiếng rên xiết của oan hồn, và từng lồng sắt giam giữ cổ tu bị tra tấn, nay chỉ còn những bộ xương khô run rẩy — nhưng vẫn toát ra linh áp.

> “Đây không chỉ là nơi phong ấn... mà là nhà giam. Không phải cho yêu thú, mà cho... cường giả bị diệt đạo?”

---

III. Chạm trán – Tàn Hồn Thất Chuyển Ma Tu

Ở tầng trung tâm, một vòng xoáy hồn khí hiện lên, từ trong đó bước ra một tàn ảnh rách nát — bán hữu hình bán linh thể.

> “Kẻ mang Thôn Phệ Chi Thư... ngươi lại đến rồi sao?”

“Bọn các ngươi đã dùng nó để hút cạn tinh huyết ta... giờ lại muốn đoạt luôn ký ức còn sót lại sao?”

Tên đó chính là Vị Ma Tu cấp Thất Chuyển – Phá Ngục Vô Diện, một trong những nạn nhân bị nhốt ở đây từ thời đại hỗn mang, nhưng ý chí vẫn tồn tại để bảo vệ một thứ gì đó sâu hơn trong Mộ Ngục.

Cuộc chiến bắt đầu — Phá Ngục Vô Diện phóng ra từng đạo Ma Ý Hoán Ảnh, mỗi chiêu công kích là hình ảnh một tội ác của tu sĩ xưa, khiến tâm thần Vân Thiên Hà liên tục bị dao động.

---

IV. Phá chiêu - Dẫn Đạo Đạo Tâm

Nhớ lại những bài học từ lão nhân thần bí, Vân Thiên Hà ngồi xuống giữa chiến trường, bất động, không phản kháng, để mặc luồng ma ảnh ùa đến.

Chính khoảnh khắc đó, hắn để Đạo Tâm dắt dẫn, dùng "Chân Niệm Hỗn Nguyên" làm mỏ neo tâm thần.

> 🔥 [Kỹ năng mới khai mở: "Hư Diện Tâm Kính"]

Hiệu quả: phản lại chiêu thức công kích tinh thần, phản chiếu lại tâm ma của đối thủ.

Dưới phản chiếu đó, Phá Ngục Vô Diện bị chính hình ảnh lúc bị tra tấn và phản bội đồng bạn xưa quay ngược lại, khiến tâm trí hắn điên loạn, tan vỡ linh hồn.

---

V. Thu hoạch & manh mối mới

Sau khi đánh bại hắn, Vân Thiên Hà tiến sâu thêm, phát hiện một đài tế thần nhỏ nơi có một chiếc phiến đá, khắc cổ tự run rẩy:

> “Để giải toàn bộ Thôn Phệ Ấn, cần ba điểm kết nối:

– Mộ Ngục Hồn Khí (Đã hoàn thành)

– Tịch Huyết Nguyên (vị trí chưa rõ)

– Huyền Cốc Chi Địa (đã mất tích khỏi bản đồ Tu Giới).”

Bên cạnh phiến đá là một mảnh ngọc phù vỡ đôi, mang khí tức từng thuộc về một đệ tử cao cấp phản tông môn — có ký hiệu giống hệt người được lão ăn mày nhắc tới: người sư huynh phản bội của Vân Thiên Hà...

> Hắn... đã từng đến đây...

Kế tiếp sau Mộ Ngục Hồn Khí – Truy Sát Trong Bóng Tối

I. Khe nứt không gian đóng lại – Đuôi rắn chưa chết

Sau khi đánh bại Phá Ngục Vô Diện, thu thập tàn tích của phiến đá phong ấn và ngọc phù của kẻ phản bội, Vân Thiên Hà dùng Thiên Dực Sưu Thú mở khe không gian chuẩn bị rời khỏi Mộ Ngục.

Nhưng… tại khoảnh khắc khe không gian đang dần khép lại, một luồng thần thức dị thường đã lặng lẽ gắn vào hắn.

> “Chủ nhân, có thứ gì đó đang bám theo… không phải yêu thú, là… khí tức tà đạo.”

– Thiên Dực Sưu Thú khẽ cảnh báo trong đầu hắn.

---

II. Trở lại Thần Viện – Đêm không trăng

Dù đã trở về an toàn, nhưng từ sâu trong ý thức, Vân Thiên Hà cảm thấy từng bước chân mình như đang bị dõi theo, dù che giấu khí tức rất kỹ.

Màn đêm buông xuống. Trong lúc hắn tĩnh tọa điều tức, một luồng sát khí cực kỳ tinh vi bỗng thoáng qua sau lưng hắn — chỉ cách vài tấc!

Rầm!!

Một trận pháp phòng ngự trong phòng tự động khởi động nhờ linh thạch phòng hộ của Thiên Dực Sưu Thú — một bóng đen mang mặt nạ bị chấn lùi vài bước, không một lời, lại hóa thành hắc vụ biến mất.

---

III. Truy sát bắt đầu – Kẻ vô danh mang ấn tà chú

Ngay đêm hôm đó, hắn bị phục kích lần thứ hai tại rừng ngoại viện Thần Viện — lần này là ba người áo đen, mỗi tên đều che kín mặt, linh khí vận chuyển dị thường, giống như tu luyện pháp quyết tà chú khắc cốt.

> “Không ngờ, một tên tân sinh như ngươi lại là kẻ bước vào Mộ Ngục đầu tiên…”

“Thôn Phệ Chi Thư, giao ra!”

Chúng ra tay nhanh như chớp. Trong nháy mắt, từng đạo phù văn máu xoáy lên không trung, tạo thành một vòng khóa hồn trận bao vây hắn.

---

IV. Phản kích – Kích hoạt chế độ chiến đấu cùng Thiên Dực Sưu Thú

> “Ta đã nhường nhiều rồi. Lần này, các ngươi không còn cơ hội rút lui.”

Vân Thiên Hà khẽ gầm. Thiên Dực Sưu Thú lập tức hóa lớn, ánh mắt đỏ ngầu, lưng mọc đôi cánh dài như cánh quạ của yêu ma thời thượng cổ.

Hắn thi triển song pháp:

"Thái Hư Hồn Diệt Trảm" – chém thẳng vào hồn phách mục tiêu.

"Chi Kết – Hỗn Nguyên Bộc Khí" – khiến không gian trong trận pháp dồn ép bạo liệt, làm nổ tung một tên.

Thiên Dực Sưu Thú xé toạc một tên còn lại, nuốt linh hồn sống, khiến tên cuối cùng sợ hãi muốn trốn.

Nhưng...

> “Tên đó... đã phát tín hiệu gọi tiếp viện rồi.” – Thiên Dực Sưu Thú trầm giọng.

V. Tổ chức đứng sau – tàn tích của Huyết Nguyệt Giáo? Hay... một thế lực khác?

Trên thi thể kẻ áo đen còn lại, hắn phát hiện một phù ấn màu đồng xám, không phải huy hiệu của Huyết Nguyệt Giáo, mà là một nhánh tà đạo ẩn trong giới tu chân cổ đại, tên gọi: Vong Linh Huyết Hội.

> "Chúng biết về Thôn Phệ Chi Thư, thậm chí có thể liên hệ đến sư huynh phản tông kia..."

"Rốt cuộc ta đã bị cuốn vào vòng xoáy gì đây?"

Kế Sách Giả Tử – Thoát Ly Trong Âm Thầm

I. Quyết định táo bạo trong đêm

Sau trận giao chiến dữ dội với những kẻ bịt mặt thuộc Vong Linh Huyết Hội, Vân Thiên Hà đứng trước một lựa chọn khó khăn.

Hắn hiểu rằng nếu cứ tiếp tục ở lại Thần Viện, thì dù có bao nhiêu pháp trận bảo vệ, mạng lưới của Vong Linh Huyết Hội – tổ chức tà đạo cổ xưa được cho là đã bị diệt vong – vẫn có thể gài người trong nội bộ, liên tục phát động truy sát.

> “Muốn sống, không thể để chúng biết ta còn sống.”

“Phải chết... nhưng không thật sự.”

---

II. Bố trí kế hoạch giả chết

1. Thiên Dực Sưu Thú cùng hắn bí mật bố trí tại một khe núi ngoài rìa Thần Viện một trận pháp giả tử – tái hiện hơi thở linh lực suy tàn, dựng hiện trường như bị giết bởi “tàn dư của tà đạo”.

2. Một giả thân hình do Thiên Dực Sưu Thú biến hóa, thi thể bị phá hủy phần lớn, đặt trong khe nứt đá lửa cháy, kết hợp phù văn tan xác khiến dù có kiểm tra cũng khó nhận ra.

3. Tại phòng hắn trong nội viện – tĩnh thất trống rỗng, chỉ để lại vài dấu vết đánh nhau mơ hồ.

Khi mọi thứ hoàn tất, Vân Thiên Hà mặc hắc y, ẩn thân rời khỏi Thần Viện trong đêm. Không ai biết, không một âm thanh. Ngoài Thiên Dực Sưu Thú, duy chỉ có lão nhân thần bí – sư phụ hắn – là người duy nhất được báo tin.

---

III. Tạm ẩn thân: Hành trình cô độc

Vân Thiên Hà dùng thân phận giả – Tần Dạ, một tán tu vô môn phái – xuất hiện tại Tử Trạch Trấn, một vùng giáp biên phía nam Đông Vực, nơi hỗn loạn, pháp luật lỏng lẻo và thế lực tông môn ít can thiệp.

Tại đây, hắn:

Ẩn danh sống trong một lò rèn cũ, đổi công làm thuê lấy chỗ tá túc.

Ban ngày làm thợ rèn, ban đêm dùng trận pháp phong bế, tự mình tu luyện công pháp bí truyền của sư phụ.

Âm thầm dùng Thôn Phệ Chi Thư để thôn phệ yêu linh từ những bãi hoang, khu rừng đen.

> “Tạm lùi một bước… chỉ để tiến trăm bước.”

“Một khi đột phá, ta sẽ không chỉ là con mồi, mà sẽ là kẻ đi săn!”

---

IV. Nghe ngóng động tĩnh từ Thần Viện và thế lực tà đạo

Từ vài kẻ buôn tin và giang hồ, hắn nghe được:

Thần Viện tổ chức tang lễ cho hắn sau một tuần “biến mất”, có một trưởng lão thậm chí khóc nghẹn.

Có kẻ bên trong Vong Linh Huyết Hội xác nhận đã diệt được mục tiêu.

Nhưng sư phụ hắn – lão nhân thần bí – không lên tiếng. Cũng không đi tìm.

> “Sư phụ... ngài biết ta còn sống.”

“Ngài muốn ta lớn lên trong bóng tối... như cách mà chính ngài từng trải.”

Tái xuất giang hồ – Bóng đen trong ánh sáng

I. 🔥 Bế quan sáu tháng – Đột phá đại cảnh giới

Ẩn cư tại Tử Trạch Trấn, Vân Thiên Hà sống trong bóng tối, nhẫn nhịn, khắc khổ. Trong sáu tháng:

Hắn chuyển hóa hoàn toàn nội tức, củng cố ba đại mạch kỳ kinh, mở được tầng thứ ba của Thái Hư Nhập Đạo Quyết.

Dưới sự chỉ dẫn từ một phần thần hồn còn sót lại trong Thôn Phệ Chi Thư, hắn kích hoạt thêm một trang bị ẩn: "Tâm Thức Hải Mộng Linh" – tăng cường nhận thức và khả năng kháng tâm ma.

Nhờ tinh hoa luyện thể hấp thu từ địa hỏa và yêu linh cổ cốt, Vân Thiên Hà tấn thăng cảnh giới:

🔺 Từ Trung Kỳ Ngưng Thần → Hậu Kỳ Ngưng Thần, khí tức ổn định, nội lực tinh thuần như biển sâu.

> “Ta... đã có tư cách trở về, nhưng không còn là Vân Thiên Hà năm xưa nữa.”

---

II. 👤 Thân phận mới – Hắc Y Vân Lang

Trước khi trở lại Thần Viện, Vân Thiên Hà chuẩn bị:

Một thân hắc y đơn bạc, mái tóc xõa tự nhiên che gần nửa khuôn mặt.

Thay đổi khí tức linh căn nhờ Ngụy Linh Ấn do sư phụ truyền dạy – khiến người khác nhìn vào chỉ thấy hắn như một tán tu vô danh.

Dùng danh hiệu “Vân Lang” – ẩn ý sói hoang sống sót trong phong ba, không còn mang họ Vân để che giấu gốc tích.

---

III. 🏛️ Trở lại Thần Viện – Kẻ xa lạ trong mái nhà cũ

Trong ngày Thần Viện tiếp nhận các tán tu và đệ tử khách khanh vào dự khảo hạch ngoại vi, Vân Lang lặng lẽ bước qua cổng.

Đệ tử canh cổng không nhận ra hắn, chỉ kiểm tra phù ấn giả thân phận được một vị trưởng lão xa lạ bảo chứng qua thư giới thiệu.

Trương Đại Sơn và Diệp Linh nghe nói về “một tán tu trẻ tuổi, một thân sát khí, từng giết yêu vương trong một kiếm”, không biết đó chính là huynh đệ từng vào sinh ra tử của họ.

---

IV. 👁️ Sự nghi hoặc trong ánh mắt người thân quen

Tô Thanh Tuyết, trên đài cao, vừa nhìn thoáng qua “Vân Lang”, đôi mắt ánh lên tia nghi hoặc rồi trầm lặng.

Lão nhân thần bí – sư phụ hắn – đang ngồi trong một đình viện, chậm rãi nhấp trà, khẽ gật đầu.

> “Cuối cùng cũng trở lại rồi... Đệ tử của ta.”

Lặng thầm quan sát – Nàng biết nhưng không nói

---

🌙 I. Trên đài cao – Một ánh nhìn xuyên thấu

Khi “Vân Lang” bước qua cổng lớn Thần Viện, giữa hàng trăm người, ánh mắt Tô Thanh Tuyết – lúc này đã là đệ tử hạch tâm của Thần Viện, vô tình quét qua, rồi… dừng lại.

Nàng khẽ cau mày.

> “Khí tức kia... rõ ràng là hắn. Tuy đã thay đổi rất nhiều, cả gương mặt lẫn linh căn đều được che giấu… nhưng ánh mắt đó, ta không thể lầm.”

Không nói gì, nàng thu lại cảm xúc, đứng dậy rời khỏi đại điện.

---

🌾 II. Một lần tình cờ gặp lại – dưới tàng cây Phỉ Thúy

Chiều cùng ngày, tại khu vực luyện khí giả ngoại viện, Tô Thanh Tuyết bước ra từ một gian thí nghiệm, bỗng thấy “Vân Lang” đang đứng nhìn bảng nhiệm vụ.

Gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc hắn tung bay. Hắn cũng thoáng nhìn về phía nàng – ánh mắt trầm lặng, không cảm xúc. Nhưng chỉ một thoáng, nàng đã chắc chắn:

> “Không chỉ là linh hồn, mà cả ánh nhìn đó... chính là huynh.”

Nàng bước qua hắn. Khi vai kề vai, nàng khẽ thì thầm:

> “Lần sau nhớ che kỹ khí tức linh hồn, Vân… huynh.”

Hắn sững người, nhìn theo bóng dáng nàng rời đi. Trong ánh chiều đỏ rực, như có điều gì vừa vỡ ra, rồi yên lặng tan biến.

🕊️ III. Đêm đó – trong một mái đình yên tĩnh

Tô Thanh Tuyết ngồi bên lư hương đá trong một tiểu viện vắng, ánh trăng phản chiếu trong mắt nàng.

> “Huynh đã trở lại… nhưng tại sao lại che giấu?”

Nàng không giận, không trách, chỉ có sự hoài nghi và… một tia chờ đợi.

> “Vậy hãy để ta xem, huynh định đi bao xa? Có còn là người mà ta đã từng tin tưởng… và chờ đợi?”

📜 IV. Thử thách ngầm

Trong buổi chọn người cho nhiệm vụ hỗ trợ luyện khí cấp thấp, do chính Tô Thanh Tuyết phụ trách, nàng cố tình chọn “Vân Lang” vào tổ phụ trợ của mình.

Không ai phản đối, bởi hắn chỉ là tán tu khách khanh.

Nhưng từ khoảnh khắc ấy, nàng đã âm thầm sắp đặt hàng loạt “ngẫu nhiên”:

Kiểm tra phản ứng khi bị đệ tử nội môn làm khó.

Quan sát năng lực dẫn linh – so với năm xưa mạnh hơn bao nhiêu.

Theo dõi cách hắn hành xử với các nữ đệ tử – để xem, hắn... có còn như xưa?

Gặp gỡ trong sắp đặt – Khi nàng giả ngốc, còn hắn giả câm

---

🌸 I. Cuộc tiếp cận bất ngờ

Ba ngày sau sự kiện phân nhiệm tổ luyện khí, khi “Vân Lang” vừa hoàn thành một nhiệm vụ luyện chế pháp khí đơn giản, hắn bỗng thấy Tô Thanh Tuyết đang đứng chờ mình bên hành lang đá phủ đầy rêu phong.

Nàng cười nhạt, ngón tay kẹp lấy một chiếc phù giản ngọc mỏng:

> “Nghe nói ngươi có chút thiên phú dẫn linh, cũng có kiến thức vững về ngũ hành. Có hứng làm trợ thủ cho ta trong đợt khảo nghiệm luyện phù không?”

Vân Thiên Hà thoáng giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên.

> “Ta chỉ là tán tu, phu nhân Tô nên chọn người đáng tin hơn.”

Tô Thanh Tuyết nhếch môi:

> “Ta lại thích dùng người không đáng tin.”

---

🍃 II. Hành trình cộng tác

Suốt ba ngày tiếp theo, hai người cùng vào luyện phù các, cùng nghiên cứu phù văn sơ cấp, đôi lúc thảo luận vấn đề dẫn linh lực vào phù dẫn.

Tô Thanh Tuyết không hề nhắc một chữ nào về việc đã nhận ra hắn.

Nàng cố tình hỏi:

> “Ngươi đến từ đâu?”

> “Một tiểu sơn môn tán tu phía tây nam.”

> “Vậy sao khí tức của ngươi lại mang hồn vận của ‘Thái Hư Nhập Đạo Quyết’? Công pháp đó… từng thuộc về một người quen cũ.”

> “Ta chỉ tìm được từ một động phủ bỏ hoang.”

> “Vậy à…”

Nàng cười. Hắn trầm mặc.

---

🌕 III. Trăng khuya – Gió lặng

Tối đó, tại sân sau của Luyện Phù Các, sau khi hoàn tất nhiệm vụ khảo nghiệm, nàng bước lại gần hắn, chìa ra một bầu rượu nhỏ:

> “Uống không?”

Hắn ngạc nhiên. Nhưng cũng nhận lấy.

Cả hai cùng ngồi dưới gốc đào trút lá. Gió lặng. Trăng sáng.

> “Vân Lang, ngươi có từng… đánh mất ai đó rất quan trọng không?”

Hắn khựng lại… rất lâu sau mới đáp:

> “Có. Nhưng ta lại không đủ tư cách để níu giữ người ấy.”

Tô Thanh Tuyết cười nhẹ, nhưng trong mắt có chút mờ sương:

> “Nếu… có cơ hội gặp lại, ngươi sẽ làm gì?”

> “Bảo vệ người ấy. Dù không được thừa nhận.”

Nàng im lặng, rượu nhấp trên môi – nóng như thiêu đốt cả lòng ngực.

---

🔚 IV. Nút thắt âm thầm

Tối đó, nàng trở về tĩnh thất, nhìn lên chiếc ngọc giản nhỏ có khắc dấu ấn của hắn từ năm xưa – vẫn mang theo bên mình.

> “Vân Thiên Hà… vậy là huynh thật sự còn sống. Nhưng rốt cuộc vì sao lại trở lại với gương mặt mới? Và tại sao… lại không nhận ta?”

Nàng siết tay, lòng đầy rối loạn – nhưng vẫn quyết không vạch trần. Bởi nếu hắn thật sự là người nàng từng yêu… thì hắn phải dám bước ra, bằng chính danh nghĩa của mình.

"Âm thầm tương trợ – Khi ánh sáng cần chính mình bước tới"

---

🌸 I. Một lời nhắn gửi không tên

Sau đêm trăng hôm đó, Vân Thiên Hà không thấy Tô Thanh Tuyết chủ động tìm mình nữa. Nhưng ngay ngày hôm sau, tại khu khảo nghiệm thực chiến cho nội môn đệ tử, hắn lại bất ngờ thấy tên mình được chuyển lên nhóm được tiếp cận khu vực Phong Vũ Đài, nơi vốn chỉ dành cho hạch tâm nội môn hoặc người được trưởng lão đích danh chỉ định.

> “Kỳ quái… ta đâu có đăng ký?”

Trần Đại Sơn, người bạn đồng môn nhìn hắn trợn mắt:

> “Lão huynh đừng giả nai, chắc lại được vị trưởng lão nào để mắt rồi!”

Vân Thiên Hà trầm mặc. Trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng lại không dám khẳng định.

---

🌿 II. Tài nguyên bí mật – Hồn khí ẩn danh

Vài ngày sau, khi rèn luyện tại Luyện Khí Phòng, hắn nhận được một chiếc trữ vật giới nhỏ không rõ người gửi, bên trong là:

Một bản ghi chép chiến pháp "Thiên Huyền Phệ Ảnh Thức", tương thích cao với hệ công pháp của hắn.

Ba giọt “Tụ Linh Thanh Ngọc Dịch” – tài nguyên phụ trợ quý hiếm giúp ổn định đan điền khi chuẩn bị trùng kích cảnh giới.

Cuối hộp là một dòng chữ nhỏ viết tay:

> “Nếu muốn đứng ở đỉnh, thì phải có răng nanh. Ta chỉ giúp đẩy cánh cửa, còn ngươi – phải tự bước vào.”

Không ký tên. Nhưng nét chữ ấy… hắn đã từng thấy trong một lần nàng viết lên phù giản.

---

🌑 III. Sau ánh mắt lãnh đạm là cả một trận tâm tư

Ở một góc cao trong tháp Linh Tàng, nơi ánh sáng chỉ chiếu mờ mờ qua lớp màn lụa, Tô Thanh Tuyết đang đứng, ánh mắt dõi theo hình ảnh phản chiếu từ “Kính Tâm Linh Hồn Thạch”.

Nàng khẽ lẩm bẩm:

> “Vân Thiên Hà, huynh thật sự không muốn nhận ta sao?”

Sau đó lại nhắm mắt:

> “Không sao, nếu huynh thật sự còn sống, dù có mang bao nhiêu thân phận, ta sẽ khiến huynh trở lại ánh sáng. Nhưng nếu huynh yếu ớt, vẫn là người sống vì tình cảm ngày xưa… thì ta sẽ là người buông tay.”

---

🔥 IV. Sóng ngầm trong Thần Viện

Cùng lúc đó, trong Thần Viện đang nổi lên sóng ngầm giữa các thế lực:

Nội viện phân chia thành các thế lực truyền thừa cũ và thế hệ mới do các thiên tài chiếm giữ.

Một nhóm thế hệ mới (trong đó có Vân Thiên Hà) bắt đầu bị để mắt do thực lực thăng tiến quá nhanh.

Khi ấy, chính sự bày mưu dẫn dắt của Tô Thanh Tuyết, đã âm thầm khiến hắn né được vài đợt “kiểm tra” đầy tính chèn ép từ những trưởng lão bảo thủ.

---

🌠 V. Một lời gợi mở

Một buổi chiều sau khi luyện công ở Băng Phách Các trở về, hắn thấy một mảnh giấy nhỏ đặt bên chiếc giường đá:

> “Một vị trưởng lão từng chấp chưởng "Địa Hỏa Các" hiện đang tìm đệ tử truyền thừa. Hắn không quan tâm xuất thân – chỉ cần thực lực. Nếu có gan, hãy tham gia khảo nghiệm ba ngày sau.”

> Ký tên: Một người từng đánh mất một người.

Vân Thiên Hà nhìn dòng chữ, trong mắt bỗng có ánh sáng khác thường.

> “Tô Thanh Tuyết, nếu đây là ý cô… ta sẽ không phụ.”

“Người ở lại, người rời đi – Gió thoảng nơi đáy tâm can”

---

🌸 I. Tin tức rời viện đột ngột

Một sáng sớm khi Vân Thiên Hà đang luyện công tại Bích Vân Đài, có một vị sư tỷ quen biết nói nhỏ bên tai:

> “Vân sư đệ, nghe nói Tô Thanh Tuyết sư tỷ sắp bị điều đến Truyền Lệnh Các – nơi chuyên xử lý lệnh khẩn từ tông môn liên minh.”

> “Chuyện này… không rõ là do trưởng lão triệu kiến hay có nguyên do gì. Nhưng chắc sẽ rời viện một thời gian.”

Vân Thiên Hà đứng lặng. Tay nắm chặt vạt áo, ánh mắt khẽ dâng một tầng mù sương.

> “Vậy à... Ta hiểu rồi.”

---

🌙 II. Lặng lẽ rời đi – không một lời từ biệt

Tối hôm ấy, hắn đứng ở một góc hành lang nhìn lên căn phòng luôn sáng đèn của Tô Thanh Tuyết. Nhưng lần này, ánh sáng không còn, khung cửa cũng khép hờ trong yên tĩnh.

Có hạ nhân đi ngang qua nói nhỏ:

> “Tô sư tỷ đã rời đi từ chiều. Lệnh cấp tốc – không được chần chừ. Chắc vài tháng mới quay lại.”

Hắn không đáp. Chỉ cúi đầu, tay siết chặt chiếc ngọc giản ghi chép tâm pháp. Ngọc giản ấy – là một trong những món hắn từng được “ai đó” bí mật gửi tặng.

---

💌 III. Một lá thư không ký tên

Đêm ấy, hắn không ngủ.

Vân Thiên Hà lấy ra một mảnh ngọc phù, ghi bằng linh lực lên đó dòng chữ ngắn gọn:

> “Đa tạ vì đã luôn dõi theo ta. Nếu một ngày nào đó có thể bước tới ánh sáng, ta mong người vẫn đứng nơi đó... để nhìn.”

> — Kẻ từng bị chôn lấp dưới ánh trăng lạnh.

Sáng sớm hôm sau, khi gió nhẹ lướt qua vườn hoa Hàn Băng Các – nơi từng là chỗ Tô Thanh Tuyết hay luyện công, có một con chim truyền thư mang ngọc phù nhỏ lặng lẽ bay lên bầu trời.

---

🎐 IV. Một khung cảnh khác, một người đứng lại

Ở nơi xa – Truyền Lệnh Các trong khu vực sương mù dày đặc, Tô Thanh Tuyết mở bàn tay.

Ngọc phù trong tay sáng lên, những dòng chữ nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay nàng.

Nàng nhìn dòng chữ, ánh mắt thoáng lặng đi.

> “Vẫn là huynh, dù không ký tên.”

Nàng khẽ khép tay, rồi ngẩng đầu – gió thổi bay mái tóc dài:

> “Muội đã giúp huynh một đoạn đường. Giờ đây, để xem huynh có thể bước đi một mình đến đâu.”

More Chapters