Cherreads

Chapter 9 - Chương 9: Trong Hầm Tối

Không khí trong căn hầm đặc quánh lại, đông cứng bởi những tiếng nói bằng tiếng Đức và tiếng lách cách kim loại của những khẩu tiểu liên được lên đạn. Mùi thuốc súng, mồ hôi và nỗi sợ hãi lan tỏa, át cả mùi máu và thuốc sát trùng của những người lính bị thương đang nằm la liệt.

Cái bẫy hoàn hảo của Huy đã có một lỗ hổng chết người. Con rắn đã bị chính những kẻ đi săn luồn vào tận hang ổ.

"Địch ở phía sau!" một chiến sĩ hét lên, giọng lạc đi vì kinh hoàng.

Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm và Chính ủy Sơn quay phắt lại, tay siết chặt khẩu súng lục, nhưng họ biết, trước những khẩu tiểu liên tự động, vũ khí của họ chỉ mang tính biểu tượng.

Nhưng Huy không hoảng loạn. Trong một phần nghìn giây, sự hỗn loạn xung quanh như chậm lại. Linh hồn của người lính đặc nhiệm thế kỷ 21 trong anh trỗi dậy, gạt bỏ mọi cảm xúc, chỉ còn lại những tính toán lạnh lùng.

"Nằm xuống!" anh gầm lên, không phải một mệnh lệnh, mà là một phản xạ.

Cùng lúc đó, anh chộp lấy chiếc bàn gỗ nặng trịch nơi đặt tấm bản đồ, dồn hết sức bình sinh lật ngửa nó, tạo thành một vật che chắn tạm bợ ngay trước mặt hai vị chỉ huy.

Gần như ngay lập tức, một loạt đạn tiểu liên chói tai vang lên từ cửa hầm. Những viên đạn găm vào chiếc bàn gỗ, làm những mảnh dăm bay tứ tung. Đội lính lê dương Đức, do viên trung sĩ Hans chỉ huy, không hề do dự. Chúng là những con sói đã quen với việc săn mồi, và chúng đã đánh hơi thấy con mồi chủ chốt. 

"Giết hết! Tìm tên chỉ huy!" Hans gào lên bằng tiếng Đức.

Sáu tên lính Đức, di chuyển với sự phối hợp nhịp nhàng đến đáng sợ, bắt đầu tràn vào hầm. Chúng không bắn loạn xạ mà bắn từng loạt ngắn, chính xác vào bất cứ thứ gì cử động. Một vài chiến sĩ Vệ quốc đoàn đang nghỉ sức ở gần đó chưa kịp định thần đã ngã gục.

"Bảo vệ thương binh! Bảo vệ ban chỉ huy!" Chính ủy Sơn hét lên, tiếng súng lục của ông vang lên yếu ớt giữa tiếng gầm của tiểu liên.

Huy không có thời gian để bắn trả bằng khẩu Mosin-Nagant, một vũ khí quá dài và chậm chạp cho cuộc chiến cự ly gần này. Anh rút con dao găm đeo bên hông, một tay vẫn giữ khẩu súng trường làm gậy.

Một tên lính Đức, mắt xanh và lạnh lẽo, vượt qua Huy, mục tiêu của hắn là Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm đang cố gắng bắn trả từ sau chiếc bàn. Huy hành động. Anh lao tới, không phải như một người lính xung phong, mà như một con báo vồ mồi. Anh dùng báng súng đập mạnh vào sau gáy tên lính, khiến hắn lảo đảo. Trước khi hắn kịp quay lại, lưỡi dao găm của Huy đã cắm ngập vào cổ họng hắn. Không một tiếng la. Tên lính đổ gục xuống sàn.

Huy giật lấy khẩu tiểu liên MP40 từ tay kẻ địch vừa chết. Một cảm giác quen thuộc đến rùng mình. Anh kiểm tra băng đạn, lên cò, tất cả chỉ trong một tích tắc.

"Tuấn! Lão Hùng! Rút về hầm! Cửa sau có địch!" Huy hét vào chiếc điện thoại dã chiến, hy vọng lời cảnh báo của mình đến kịp.

Bây giờ, anh đã có vũ khí phù hợp. Anh lăn người ra sau một cây cột bê tông, khẩu MP40 trong tay anh bắt đầu lên tiếng. Nhưng anh không bắn liên thanh. Anh bắn từng phát một, hai phát một. Mỗi phát đạn đều có mục đích. Một tên lính Đức đang nhắm vào khu thương binh ngã xuống. Một tên khác đang cố ném lựu đạn cũng gục ngã theo.

Hans, viên trung sĩ chỉ huy, sững sờ. Hắn không thể tin được. Giữa đám dân quân nghiệp dư này lại có một kẻ chiến đấu như một lính đặc nhiệm thực thụ. Kẻ đó di chuyển, ẩn nấp và bắn súng với một sự hiệu quả đến tàn nhẫn.

"Là hắn! Giết hắn!" Hans gầm lên, chỉa khẩu tiểu liên về phía Huy.

Cuộc chiến trong hầm giờ đây biến thành cuộc đối đầu giữa hai người lính chuyên nghiệp. Đạn bay rít qua rít lại. Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm và những chiến sĩ còn lại, được truyền cảm hứng từ sự bình tĩnh của Huy, cũng bắt đầu bắn trả quyết liệt hơn, tạo ra một màn hỏa lực yểm trợ quý giá.

Một chiến sĩ trẻ, thấy một tên lính Đức đang nhắm vào Huy từ một góc khuất, đã không ngần ngại lao ra, dùng thân mình che chắn. Loạt đạn găm vào người cậu, nhưng trước khi ngã xuống, cậu đã kịp đâm lưỡi lê vào ngực kẻ thù. "Tổ quốc... quyết sinh..." cậu thì thầm. 

Huy nghiến răng, nỗi đau xé lòng trước sự hy sinh đó được chuyển hóa thành sự tập trung cao độ. Anh thấy Hans đang nạp lại đạn. Đó là cơ hội.

Huy lao ra khỏi chỗ nấp, khẩu MP40 trong tay anh khạc lửa. Hans cũng vừa kịp ngẩng lên. Hai người lính, hai kẻ thù không đội trời chung, đối mặt nhau trong làn đạn.

Một viên đạn sượt qua vai Huy, nóng rát. Nhưng những viên đạn của anh đã tìm thấy mục tiêu. Hans trúng hai phát vào ngực, đôi mắt hắn mở to đầy kinh ngạc trước khi ngã ngửa ra sau.

Thủ lĩnh của đám lính Đức đã chết. Hai tên còn lại, thấy chỉ huy đã gục ngã, bắt đầu hoảng loạn. Đó là sai lầm cuối cùng của chúng. Tận dụng thời cơ, các chiến sĩ Vệ quốc đoàn còn lại đồng loạt xông lên.

Vài giây sau, trận chiến kết thúc.

Căn hầm chìm trong sự im lặng chết chóc. Sáu tên lính lê dương Đức nằm la liệt trên sàn, bên cạnh họ là những người lính Vệ quốc đoàn đã ngã xuống. Mùi máu và thuốc súng nồng nặc.

Huy đứng thở dốc, vai trái anh rỉ máu. Anh nhìn quanh. Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm và Chính ủy Sơn vẫn an toàn, nhưng mặt họ tái đi vì những gì vừa xảy ra. Khu thương binh, vài người đã chết vì đạn lạc.

Họ đã thắng, nhưng đó là một chiến thắng đẫm máu và bi thảm.

Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm bước tới, đặt tay lên bên vai không bị thương của Huy. "Đồng chí... Cậu không chỉ là một cố vấn chiến thuật. Cậu là một người lính thực thụ. Cậu đã cứu tất cả chúng tôi."

Trong mắt ông không còn một chút nghi ngờ nào, chỉ có sự kính phục tuyệt đối.

Huy chỉ lắc đầu, nỗi đau về những người đã hy sinh còn lớn hơn vết thương trên vai. Anh biết rằng, dù đã cắt được đầu con rắn nhỏ này, nhưng con mãng xà Klaus Richter vẫn còn ở bên ngoài. Và trận chiến giành giật biệt thự Anh Hoa vẫn chưa kết thúc.

More Chapters