Cherreads

Chapter 6 - Chương 6: Tha Thứ Là Một Lựa Chọn, Yêu Là Một Bản Năng

Buổi sáng ở Lam Uyển bắt đầu bằng mùi cà phê dịu nhẹ và tiếng chim hót vang vọng ngoài vườn.

Tô Diệp Linh ngồi trong phòng ăn, ánh mắt lơ đãng nhìn khung cảnh ngoài cửa kính. Trong tay cô là ly cà phê đen chưa khuấy đường, lạnh ngắt.

Bên ngoài trời nắng, nhưng lòng cô vẫn như mùa đông chưa tan.

Báo thù thành công rồi.

Tô thị sụp đổ, mẹ kế bị bắt, Tô Lâm Yên mất hết danh tiếng và quyền lực. Nhưng mỗi khi nghĩ lại, cô vẫn không cảm thấy thỏa mãn như mình từng tưởng tượng.

Cô đã dành cả ngần ấy năm để sống với oán hận. Giờ đây, khi kẻ thù gục ngã, trái tim cô lại rỗng hoác.

"Không ngon sao?" – Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai.

Cô không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đắng quá."

Hàn Mặc bước đến, rót thêm sữa và hai thìa đường vào tách của cô, rồi khuấy đều. "Không có gì là không thay đổi được. Chỉ cần muốn."

Cô khẽ cười, hơi nghiêng đầu nhìn hắn. "Anh bây giờ... dịu dàng bất thường."

"Vì em cũng bất thường." – Hắn ngồi đối diện, ánh mắt sâu thẳm không rời khỏi cô – "Em không còn sắc lạnh như hôm ở hôn lễ. Nhưng lại trống rỗng hơn rất nhiều."

Tô Diệp Linh im lặng. Một lát sau, cô buông lời:

"Anh có từng hối hận không? Về đêm đó... năm năm trước?"

Hắn không do dự. "Có. Và từng ngày, anh đều sống trong cảm giác ấy."

"Vậy còn bây giờ?" – Cô ngẩng đầu – "Anh có thật lòng muốn giữ em bên cạnh, hay chỉ là cảm giác phải bù đắp vì con?"

Hàn Mặc đứng dậy, vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh cô. Một tay ôm lấy vai cô, tay kia nắm lấy bàn tay lạnh buốt.

"Anh đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, quen với những mối quan hệ lợi ích, giao dịch. Nhưng chưa ai làm anh thấy bất an như em."

Cô ngẩn người.

"Em có thể phá hỏng một đám cưới chỉ bằng một câu. Làm cả giới tài chính phải cúi đầu bằng một đoạn video. Và... chỉ cần một ánh mắt lạnh lẽo, đã có thể khiến trái tim anh tê dại."

Tô Diệp Linh cụp mắt.

"Em không hoàn hảo đâu, Hàn Mặc. Em ích kỷ, thù hận, và tàn nhẫn."

"Anh biết." – Hắn siết tay cô, ánh mắt kiên định – "Nhưng cũng chính vì thế mà em xứng đáng được yêu một cách toàn vẹn nhất. Bởi vì em không yếu đuối, nhưng vẫn biết đau."

---

Trưa hôm đó, cô nhận được một cuộc gọi từ viện tâm lý nhi đồng.

Hàn Tĩnh khóc giữa lớp học, từ chối ăn uống.

Tô Diệp Linh lập tức đến trường.

Cô bé đang ngồi thu mình trong góc phòng, ôm con gấu bông nhỏ, mắt đỏ hoe. Khi thấy mẹ, bé không nhào vào như mọi lần mà lặng im, cúi đầu.

"Con sao vậy, Tĩnh Tĩnh?"

Cô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu con gái.

"Con nghe các bạn nói... ba mẹ con không ở cùng nhau trước đây là vì con và anh An là 'con ngoài giá thú'." – Giọng Tĩnh Tĩnh run rẩy – "Mẹ... có phải con là điều khiến mẹ khổ không?"

Một tia đau nhói trong lòng.

Tô Diệp Linh siết chặt bàn tay nhỏ bé kia, nghẹn ngào:

"Không, Tĩnh Tĩnh. Con không phải lý do khiến mẹ khổ. Con và anh An... là ánh sáng duy nhất cứu mẹ khỏi địa ngục."

Cô ôm con vào lòng, nước mắt trào ra.

"Mẹ không giỏi yêu thương, cũng chưa từng là người mẹ hoàn hảo. Nhưng mẹ chưa từng hối hận vì đã sinh hai con."

Tĩnh Tĩnh rúc vào ngực mẹ, đôi vai nhỏ khẽ run.

Bên ngoài cửa phòng, Hàn Mặc đứng lặng. Hắn đã nghe hết.

Ánh mắt hắn thoáng ươn ướt.

---

Tối hôm đó, Hàn Mặc đích thân nấu một bữa tối gia đình.

Một tay tổng tài quyền lực đứng trong bếp, đeo tạp dề đen, cẩn thận lật từng miếng bò bít tết, khiến cả người giúp việc cũng sửng sốt.

Tô Diệp Linh bế Hàn Tĩnh vào bếp, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi phì cười.

"Anh định gây ấn tượng với con, hay với em?"

Hắn liếc cô một cái, môi cong nhẹ: "Với cả hai."

---

Sau bữa tối, Hàn An và Hàn Tĩnh đã ngủ sớm.

Tô Diệp Linh đứng bên ban công, gió đêm nhè nhẹ thổi qua mái tóc dài. Hàn Mặc bước đến sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau.

"Anh chưa từng kể... vì sao năm năm qua không kết hôn, không yêu ai khác."

"Vì anh không muốn lặp lại sai lầm." – Giọng hắn trầm khàn, gần như thì thầm vào cổ cô – "Anh sợ nếu anh bắt đầu một điều gì khác... sẽ quên mất em."

"Vậy nếu em không quay lại?"

"Anh sẽ sống cả đời với ảo ảnh đó." – Hắn cười khổ – "Anh là người đàn ông khốn nạn đã để mất em một lần. Nên nếu số phận cho anh thêm cơ hội... anh sẽ nắm đến cùng."

Tô Diệp Linh quay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Anh có thể tha thứ cho em nếu một ngày em phản bội?"

"Không." – Hắn đáp – "Nhưng anh sẽ đau. Đau đến mức... không thể yêu ai được nữa."

Cô khựng lại.

Giữa những tổn thương chất chồng, giữa bao giằng xé và lạnh lẽo, người đàn ông này... vẫn luôn chờ cô.

Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên má hắn.

"Em chưa thể nói em yêu anh. Nhưng... em muốn thử lại."

Hàn Mặc siết chặt cô vào lòng, môi khẽ chạm trán cô.

"Vậy hãy để anh... từ từ khiến em yêu lại, một lần nữa."

---

Tình yêu là vết thương, nhưng cũng là phương thuốc.

Nếu có thể tha thứ, thì không gì là không thể chữa lành.

More Chapters