CHƯƠNG 17: THƯƠNG KHUNG QUYẾT NGHỊ – MANH MỐI NGÀN NĂM
Trong khi cuộc đời non nớt của Uyển Nhi vừa khép lại một chương đầy biến động để mở ra một hành trình mới với những thử thách và cơ duyên còn chưa thể lường trước, thì ở những cõi giới xa xôi, nơi các Pháp Tắc cổ xưa ngự trị và quyền năng tối cao hội tụ, những quyết định mang tầm ảnh hưởng đến ngàn vạn sinh linh, đến sự hưng vong của cả các Triều Đại, cũng đang âm thầm được định hình.
Tại Triều Đại Thương Khung, một Thượng Cổ thế lực hùng mạnh, uy chấn một phương, nơi Pháp Tắc vận hành theo một Quy Luật riêng, tách biệt khỏi sự trói buộc thường tình của các vũ trụ thuộc Trụ Đạo Tâm.
Bên trong đại sảnh nghị sự trung tâm, không gian toát lên vẻ trang nghiêm và quyền lực tuyệt đối. Kiến trúc nơi đây cổ kính mà hùng vĩ, mỗi một đường nét điêu khắc trên các cột ngọc thạch khổng lồ hay trên những bức tường bằng kim loại quý hiếm đều ẩn chứa Pháp Tắc huyền ảo, minh chứng cho sự huy hoàng của một triều đại đã tồn tại qua vô tận năm tháng. Ánh sáng từ những viên Dạ Minh Châu cực phẩm, lớn tựa đầu trẻ nhỏ, tỏa ra thứ quang mang dịu nhẹ mà uy nghiêm, chiếu rọi từng góc của đại điện, nơi không khí đặc quánh lại bởi một áp lực vô hình.
Trên chín tầng bảo tọa cao nhất, làm bằng Hỗn Nguyên Ngọc Tủy, Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ – Thủy Tổ của Thương Khung, một tồn tại mà cảnh giới đã đạt đến Thánh Đạo Quy Chân, cấp bậc Thần Vương chí cao – lặng lẽ tĩnh tọa. Dung mạo ngài cổ xưa, không rõ vui buồn, đôi mắt nhắm hờ tựa như đã hòa làm một với thiên địa, nhưng sự hiện diện của ngài khiến cả đại điện như ngưng đọng, thời gian cũng phải chùn bước.
Dưới một bậc, trên ngôi vị Tông chủ, Tinh Diệu Chân Nhân vận pháp bào trắng tuyền thêu kim tuyến hình tinh tú, mái tóc bạc được búi cao bằng một cây trâm phượng hoàng, ánh mắt bà sâu thẳm tựa một biển sao, ẩn chứa trí tuệ và sự quyết đoán của một bậc Tiên Nhân có tu vi Thiên Tôn Cảnh đã tôi luyện qua hơn hai vạn năm tuế nguyệt.
Dưới nữa là hàng chục ghế dựa bằng bạch ngọc, nơi các Trưởng Lão cốt cán của Thương Khung tề tựu. Khí tức của mỗi người đều thâm sâu khó lường. Nổi bật có Trưởng Lão Diệp Vấn Thiên, tu vi đã đạt đến Chưởng Giới Thiên Quân Đại Viên Mãn, râu tóc bạc phơ, thần thái nghiêm nghị như một ngọn núi không thể lay chuyển. Bên cạnh là Hàn Phong Lãnh, cũng là một vị Chưởng Giới Thiên Quân Đại Viên Mãn, gương mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng. Cùng với họ là những vị Đại Năng khác như Mặc Thương Khung, Lãnh Ngạo Sương hay Thạch Phá Quân, mỗi người một vẻ, nhưng đều là những trụ cột chống đỡ cho sự vĩ đại của Thương Khung.
Khi không khí đã đạt đến độ tĩnh lặng cần thiết, Tinh Diệu Chân Nhân khẽ hắng giọng, thanh âm trong trẻo mà uy nghiêm của bà vang lên, như tiếng chuông ngân phá vỡ sự im lặng của vĩnh hằng:
“Kính bẩm Thủy Tổ, thưa chư vị Trưởng Lão. Hôm nay, con có một đề xuất hệ trọng, mong được Thủy Tổ và chư vị xem xét, góp ý.”
Bà hướng mắt về phía Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ, rồi tiếp: “Con dự định, sẽ mở rộng cánh cửa của Thương Khung, cho phép chiêu mộ những nhân tài kiệt xuất từ các vũ trụ chủ thể khác.”
Lời vừa thốt ra, cả đại điện vốn đang yên lặng bỗng xôn xao hẳn lên như mặt hồ bị ném một tảng đá. Nhiều Trưởng Lão không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, những tiếng thì thầm khe khẽ bắt đầu nổi lên. Trưởng Lão Diệp Vấn Thiên, người luôn coi trọng quy củ truyền thừa, khẽ chau mày, cất giọng trầm ổn tựa tiếng chuông chùa:
“Bẩm Tông chủ, việc này đi ngược lại với tổ huấn hơn một trăm ngàn năm của Thương Khung ta. Từ xưa đến nay, chúng ta chỉ tuyển chọn người mang huyết mạch thuần túy để đảm bảo sự tinh thuần của Pháp Độ và lòng trung thành tuyệt đối. Chiêu mộ người ngoài, liệu có quá nhiều biến số khó lường?”
Trưởng Lão Hàn Phong Lãnh cũng tiếp lời, giọng nói tựa như gió bấc thổi qua băng nguyên: “Đúng vậy, Tông chủ. An ninh của Thương Khung là trên hết. Người ngoài tâm tư khó đoán, Pháp Tắc tu luyện lại khác biệt, e rằng sẽ gây ra những xung đột không đáng có, thậm chí là mang mầm họa gián điệp vào nội bộ.”
Tinh Diệu Chân Nhân bình thản lắng nghe, chờ cho những ý kiến ban đầu lắng xuống. Bà biết đề xuất này sẽ vấp phải sự phản đối. Bà nhẹ nhàng đáp, thanh âm vẫn trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một sức nặng không thể xem thường:
“Những lo lắng của Diệp Trưởng Lão và Hàn Trưởng Lão, con đều đã suy xét. Truyền thống là nền tảng, nhưng thời thế đổi thay, có những lúc chúng ta cần những bước đi táo bạo hơn để nắm bắt cơ duyên.”
Lúc này, Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ từ trên bảo tọa cao nhất khẽ mở mắt. Chỉ một hành động đơn giản đó, nhưng lại như có một vũ trụ vừa mới khai sinh rồi lại lụi tàn trong đôi mắt cổ xưa của ngài. Một tia sáng gần như không thể nhận biết lóe lên rồi vụt tắt, và cả đại điện lại càng thêm im phăng phắc. Mọi âm thanh, mọi ý niệm đều bị cái nhìn đó nuốt chửng.
Tinh Diệu Chân Nhân cảm nhận được sự chú ý từ Thủy Tổ, bà tiếp tục trình bày lý do sâu xa hơn, giọng trở nên có phần bí ẩn:
“Hơn một nghìn năm trước, một sự kiện kinh thiên động địa đã xảy ra, một 'gã tóc trắng' vô danh đã xuất hiện, náo loạn càn khôn, liên quan đến một bảo vật có khả năng định hình lại Pháp Tắc. Kẻ đó, hoặc những gì liên quan đến kẻ đó, nắm giữ một bí mật có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của cả Thương Khung chúng ta, thậm chí là cán cân quyền lực của nhiều Triều Đại khác. Đây vừa là hiểm họa tiềm tàng, cũng vừa là một cơ duyên vô tiền khoáng hậu mà chúng ta không thể bỏ qua.”
“Con đã dò xét,” Tinh Diệu Chân Nhân nói tiếp, “không chỉ chúng ta, mà nhiều thế lực khác cũng đang ráo riết truy tìm manh mối về sự kiện năm đó. Nếu chúng ta tự giới hạn mình, e rằng sẽ chậm chân. Việc chiêu mộ nhân tài từ các vũ trụ chủ thể, đặc biệt là những người có lịch duyệt phong phú, hoặc những người đến từ những nơi từng xảy ra biến động lớn, chính là một phương cách để chúng ta thu thập thêm thông tin, những mảnh ghép quý giá về 'gã tóc trắng' và bí mật kia.”
Các Trưởng Lão nghe vậy, nhiều người bắt đầu trầm tư. Sự kiện "gã tóc trắng" tuy đã xa, nhưng dư âm của nó vẫn còn là một bí ẩn lớn, một nỗi ám ảnh đối với những kẻ đứng trên đỉnh cao.
Bất chợt, giọng nói của Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ vang lên, không lớn nhưng lại khiến từng chữ như khắc sâu vào tâm thức mỗi người:
“Tinh Diệu.”
“Dạ, Thủy Tổ.” Tinh Diệu Chân Nhân kính cẩn đáp.
“Con đường con chọn, ắt hẳn đã có sự suy tính kỹ càng.” Giọng Thủy Tổ không chứa cảm xúc rõ rệt, tĩnh lặng tựa một mặt hồ không gợn sóng. “Nguồn gốc của 'kẻ đó' và 'vật đó' quả thực không tầm thường. Thương Khung chúng ta dù đứng ngoài vòng xoáy thế tục, nhưng cũng không thể mãi mãi đóng cửa tự bảo vệ. Gieo một vài hạt giống ra bên ngoài, thu về một vài thông tin, cũng là một cách.”
Ngài ngừng lại, rồi nói tiếp, ánh mắt như nhìn thấu tâm can Tinh Diệu Chân Nhân: “Tuy nhiên, 'nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền'. Việc chiêu mộ người ngoài, con phải tự mình nắm chắc, đặt ra Quy Củ rõ ràng, sàng lọc cẩn thận. Đừng để mầm họa từ bên ngoài làm suy yếu gốc rễ ngàn vạn năm của Thương Khung.”
Lời của Thủy Tổ như một sự chấp thuận có điều kiện. Tinh Diệu Chân Nhân cảm thấy một tảng đá trong lòng được gỡ xuống.
“Con xin ghi nhớ lời dạy của Thủy Tổ. Nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của ngài.”
Lão tổ Diệp Vấn Thiên và các trưởng lão khác thấy Thủy Tổ đã có ý, cũng không còn dám phản đối thêm. Họ hiểu rằng, dù có nhiều rủi ro, nhưng đây có lẽ là con đường cần thiết để Thương Khung không bị tụt lại phía sau trong cuộc đua tìm kiếm những cơ duyên và đối mặt với những thách thức mới của Đa Vũ Trụ.
Buổi nghị sự kết thúc, các Trưởng Lão mang theo những suy tư riêng rời khỏi đại sảnh. Tinh Diệu Chân Nhân đứng một mình, nhìn về phía khoảng không vô tận bên ngoài Thương Khung. Ánh mắt bà kiên định, gánh nặng trách nhiệm và niềm hy vọng tìm ra bí mật ngàn năm đè nặng lên vai, nhưng cũng thắp lên một ngọn lửa quyết tâm chưa từng có.