Cherreads

Chapter 63 - Chương 63: Dị Biến

Thanh âm của Diệu Linh tuy chỉ là một lời thì thầm vô thức, nhưng lại như một đạo thiên lôi vô hình, đánh thẳng vào tâm thức của tất cả những bậc cường giả đang có mặt tại Vân Thánh Điện. Không gian vốn đã tĩnh lặng sau cơn chấn động, nay lại càng thêm ngột ngạt, đặc quánh lại tựa như sắp đông cứng.

"Dị Biến!"

Hai chữ đó không được thốt ra từ một người, mà như một tiếng vọng đồng thanh bật ra từ sâu trong tiềm thức của các trưởng lão Tử Môn Quan và cả Phệ Hồn Lão Ma. Đó không phải là một câu hỏi, mà là một sự khẳng định đầy kinh hoàng. Khuôn mặt của bọn họ, những kẻ đã sống qua vô số tuế nguyệt, đã chứng kiến bao cảnh sinh tử, nay lại đồng loạt tái đi, trong đôi mắt hiện lên một sự sợ hãi không thể che giấu khi nghe đến bốn chữ kia. Họ biết rõ bốn chữ đó đại diện cho điều gì – một truyền thuyết cấm kỵ, một con đường tu luyện bị cả Thiên Đạo ruồng bỏ, một sự tồn tại không nên có mặt trên thế gian này.

Giữa biển người đang chìm trong chấn động, Diệu Linh dường như không còn quan tâm đến phản ứng của họ. Nàng chỉ lặng lẽ, cẩn trọng khẽ dìu lấy Uyển Nhi, để đầu cô bé gối lên đùi mình. Bàn tay ngọc ngà của nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của tiểu đồ đệ, ánh mắt vốn đã trống rỗng vì sợ hãi nay lại lắng xuống, mang theo một nỗi bi thương và sự phức tạp khôn cùng, tựa như đang nhìn về một quá khứ đã bị chôn vùi dưới dòng sông thời gian.

Và rồi, Diệu Linh nói. Thanh âm của nàng không còn sự run rẩy, mà là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, tựa như mặt hồ băng vạn năm vừa nứt ra một kẽ hở. Không khí trong Vân Thánh Điện cũng theo đó mà lạnh đi vài phần, những đóa hoa đào bằng tiên khí dường như cũng mất đi sắc thắm, run rẩy trước một bí mật không nên được đánh thức. Nàng kể, không phải cho những người đang quỳ rạp, mà như đang tự thì thầm với chính những bóng ma của quá khứ.

"Câu chuyện này không nên được kể, bởi nó được viết bằng máu của các vị thần và nước mắt của những kỷ nguyên đã lụi tàn. Hơn ba ngàn năm trước, khi vũ trụ còn là một hài nhi sơ sinh, một bóng ma khoác lên mình ngôi vị Bất Hủ đã dùng thanh đoản đao đỏ thẫm để tàn sát vô số thực thể viễn cổ. Thực lực của người đó là một bí ẩn, bởi người không tuân theo bất kỳ quy luật nào, người chính là quy luật."

Phệ Hồn Lão Ma nín thở. Nàng biết, vị tiền bối mà Diệu Linh nhắc tới, chính là huyền thoại về "Bất Kham Giả" 

"Nhưng vị đó có một Ái Nữ mà ông ta hết mực yêu thương." Giọng Diệu Linh chùng xuống, phảng phất một nỗi buồn xa xăm. "Vì một biến cố nào đó, ái nữ đó đã phải lưu lạc, nàng đã tồn tại qua những thời đại bản nguyên vũ trụ sau, đã sống hơn 100 triệu năm. Một trăm triệu năm cô độc, một trăm triệu năm chứng kiến các kỷ nguyên sinh ra rồi lại lụi tàn. Từ một tiểu tiên nữ ngây thơ, nàng đã trở thành một tồn tại không thể đo lường, một cấp bậc Bỉ Ngạn. Trong vô tận tuế nguyệt đó, nàng ta đã chém vô số địch nhân, những kẻ thù của cha mình, những kẻ dám nhòm ngó đến di sản của người."

"Và trong sự cô độc và thù hận đó," Diệu Linh hít một hơi thật sâu, như để lấy hết can đảm nói ra bí mật kinh hoàng nhất, "nàng đã sáng tạo ra một cảnh giới tu luyện mới. Một con đường chưa từng có trong lịch sử, một Đạo của sự hủy diệt và tái sinh, một Đạo đi ngược lại cả Thiên Ý. Nàng gọi nó là… trảm xác."

Diệu Linh nhìn vào gương mặt đang chăm chú nghe nàng kể, ánh mắt phức tạp đến cực điểm.

"Trảm Xác Ngoại Kiếp... đó không phải là sự lột xác, mà là một chuỗi những lần tự sát và tái sinh. Mỗi một lần trảm xác, người tu luyện phải tự tay giết chết con người cũ của mình - không chỉ là da thịt, mà là cả thói quen, là những ký ức, những vết sẹo của quá khứ. Họ như một con phượng hoàng tự thiêu, nhưng ngọn lửa đó lại thiêu rụi cả linh hồn cũ, để rồi từ trong tro tàn, một bản ngã hoàn mỹ hơn, không tì vết được sinh ra. Bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng xa lạ hơn. Con người mới nhìn lại quá khứ của kẻ đã chết, vừa khinh miệt sự yếu đuối, lại vừa âm thầm ghen tị với những cảm xúc mà bản thân không còn có được. Đó là con đường của sự hoàn hảo được đánh đổi bằng chính căn tính của mình."

"Trảm Xác Nội Kiếp, lại là một sự mục ruỗng từ bên trong. Đó là một quá trình tự mình khoét rỗng trái tim, biến nó thành một vực sâu lạnh lẽo, nơi không còn chỗ cho yêu, ghét, giận, hờn. Mọi cảm xúc đều bị đóng băng thành những khối thạch anh vô cảm. Người tu luyện không còn dục vọng, nhưng đạo tâm của họ lại trở thành một nhà tù, giam giữ oán niệm, tử khí và sát khí. Họ không chỉ vô cảm, mà còn là một 'hố đen' cảm xúc, nơi nào họ đi qua, niềm vui sẽ héo rũ, hy vọng sẽ lụi tàn. Sức mạnh của họ không đến từ sự lĩnh ngộ, mà đến từ chính sự trống rỗng đó, và sự lạnh lẽo của họ có thể đóng băng cả linh hồn của kẻ khác."

Giọng Diệu Linh bắt đầu run lên khi nhắc đến loại trảm thứ ba, thanh âm của nàng như mang theo tiếng gào thét của vạn linh hồn.

"Trảm Xác Hồn Kiếp... đây không phải là tu luyện, mà là một sự ký sinh trên quy mô của vũ trụ. Để tôi luyện linh hồn, họ phải đi săn, không phải săn thú, mà là săn những linh hồn đã từng rực rỡ. Họ không chỉ thôn phệ năng lượng, họ 'mặc' lấy cuộc đời của kẻ khác, 'dệt' nên linh hồn của chính mình từ những mảnh ký ức bị cướp đoạt. Nhưng cái giá phải trả là, đôi khi, họ sẽ bị chính những ký ức đó ám ảnh, nói bằng giọng nói của người đã chết, cười bằng nụ cười của kẻ đã bị lãng quên. Họ không chỉ mạnh lên, họ trở thành một nghĩa địa di động, một bảo tàng của sự thống khổ, nơi mỗi một ý niệm đều là tiếng vọng điên loạn của những linh hồn bị giam cầm vĩnh viễn."

Các trưởng lão nghe đến đây, sắc mặt đã không còn một giọt máu. Một vị trưởng lão chuyên tu luyện Hỏa hệ cảm thấy ngọn lửa đạo tâm của mình như bị một cơn gió lạnh từ cửu tuyền thổi vào, gần như lụi tắt. Phệ Hồn Lão Ma, kẻ lấy việc nuốt chửng linh hồn làm đạo, cũng phải rùng mình, vì con đường này không phải là 'thôn phệ', mà là sự 'ký sinh' ghê tởm, biến linh hồn thành một nhà tù không lối thoát. Con đường này, quả thực quá mức tàn độc và điên rồ.

Diệu Linh nhắm mắt lại, như không muốn nhìn thấy hình ảnh kinh hoàng mà lời nói của mình vừa vẽ ra.

"Và cuối cùng… là loại trảm chưa từng có ai dám bước qua, một con đường mà ngay cả người sáng tạo ra nó cũng phải run sợ…"

"Trảm Xác Đạo Kiếp."

"Đây không phải là sự hủy diệt, mà là sự phủ định tuyệt đối. Người tu luyện không trảm đi da thịt, không trảm đi cảm xúc, mà trảm đi chính 'sự tồn tại' của mình trong Đại Đạo. Họ không chỉ xóa bỏ tên mình khỏi dòng chảy thời gian, mà là xóa bỏ cả vết chân của mình trên con đường mà họ chưa từng đi. Họ trở thành một nghịch lý, một 'lỗi' trong chính thực tại, một câu chuyện chưa bao giờ được viết nhưng lại có một cái kết. Họ tồn tại, nhưng lại không có quá khứ để nhìn lại, không có tương lai để hướng đến. Họ là một tiếng vọng không có âm thanh, một cái bóng không có hình hài. 

Để làm được điều đó, họ phải từ bỏ chấp niệm, tuyệt tình, tuyệt ái, đoạn tuyệt mọi thứ đã tạo nên con người họ. Chỉ khi trở thành một khoảng trống hoàn hảo, một sự hư vô tuyệt đối, thì mới có một tia hy vọng mong manh, từ trong sự không tồn tại đó, lại một lần nữa tái sinh, tôi luyện trở thành một bản chất phi phàm, bước vào một cảnh giới mà ngay cả ngôn ngữ của thuở hồng hoang cũng không thể định nghĩa."

Lời nói của Diệu Linh như một nhát búa vô hình, nện thẳng vào đạo tâm của tất cả mọi người, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh. Bốn loại trảm xác, bốn con đường đi ngược lại với tất cả những gì họ từng biết về tu luyện, về Đại Đạo. Và giờ đây, một đứa trẻ, một thiếu nữ, lại là nơi hội tụ của cả bốn dòng chảy định mệnh kinh hoàng đó. 

More Chapters