Cherreads

Chapter 64 - Chương 64: Huyền Thoại Cấm Kỵ

Vân Thánh Điện lúc này không còn là tiên cảnh, mà là một cõi giới bị đóng băng trong sự im lặng của nỗi kinh hoàng. Bốn chữ "Bốn loại trảm xác" của Diệu Linh không phải là âm thanh, mà là một đạo pháp tắc cấm kỵ vừa giáng xuống, nghiền nát đạo tâm của tất cả những ai nghe thấy.

Các trưởng lão của Tử Môn Quan, những tồn tại đã sống qua vô tận tuế nguyệt, mặt mày không còn một giọt máu. Trong mắt họ, những người đã từng chứng kiến thiên địa sụp đổ, giờ đây chỉ còn lại sự sợ hãi nguyên thủy nhất. Họ không chỉ nghe một bí mật, họ đang nhìn thấy một vực thẳm vừa mở ra ngay trước mắt, một con đường tu luyện mà chỉ riêng việc nghĩ đến cũng đủ khiến thần hồn phải rạn nứt.

Phệ Hồn Lão Ma, kẻ lấy việc nuốt chửng linh hồn làm đạo, lúc này cũng phải vô thức lùi lại một bước. Ma khí quanh người nàng không còn bá đạo, mà run rẩy co cụm lại như một con thú bị thương, tìm cách trốn chạy khỏi một thứ trật tự còn đáng sợ hơn cả hỗn loạn. Nàng nhìn thiếu nữ trong lòng Diệu Linh, không phải nhìn một đứa trẻ, mà như đang nhìn vào một "lỗi" của vũ trụ, một nghịch lý không nên tồn tại.

Giữa tâm bão của sự chấn động đó, Uyển Nhi là người duy nhất không bị nỗi kinh hoàng đó nuốt chửng. Nàng chỉ thấy sư tôn của mình, vị thần tiên trong lòng nàng, đang run rẩy. Nàng cảm nhận được nỗi đau đang rỉ ra từ đạo tâm tưởng chừng bất hoại của người.

Ánh mắt Diệu Linh đang trống rỗng bỗng khẽ động khi bắt gặp ánh nhìn quan tâm của tiểu đồ đệ. Một nụ cười buồn bã, bi thương đến tột cùng khẽ nở trên môi. Sự lạnh lẽo của một bậc Sử Thi biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng vô hạn. Bàn tay ngọc ngà của nàng khẽ vươn lên, bắt đầu liên tục vuốt ve gò má của Uyển Nhi, một cử chỉ tìm kiếm sự an ủi trong vô thức.

"Sư tôn…" giọng nói trong trẻo của nàng vang lên, xé tan sự im lặng chết chóc. Cảm nhận được nỗi buồn vô hạn từ cái vuốt ve không ngừng của sư tôn, nàng hỏi, "Ái nữ mà người vừa nhắc tới… nàng ấy bây giờ ra sao rồi ạ?"

Câu hỏi ấy, lại như một chiếc chìa khóa, mở ra một cánh cổng ký ức mà ngay cả Diệu Linh cũng không muốn chạm vào. Nàng bắt đầu kể, thanh âm không còn sự tĩnh lặng chết chóc, mà là một tiếng vọng xa xăm, mang theo cả tiếng khóc của những vì sao đã lụi tàn. Bàn tay nàng vẫn không rời gò má cô bé, như một cách để tìm kiếm chút hơi ấm từ hiện tại, trước khi chìm vào quá khứ băng giá.

"Con muốn biết sao…" Diệu Linh cất lời, "Nàng ấy… đã từng là niềm kiêu hãnh rực rỡ nhất của cả một kỷ nguyên, là đóa hoa đẹp nhất mà vũ trụ này từng thai nghén nên."

"Nhưng tạo hóa trớ trêu thay," giọng nàng chùng xuống, nỗi bi thương trong đó đặc quánh lại, khiến không khí cũng phải nhuốm màu ảm đạm. "Mười ngàn năm trước, khi đạo quả của nàng đã chín muồi, khi nàng chỉ còn cách một bước chân cuối cùng để bước lên Cấp Bậc Thần Thoại trong truyền thuyết, một bước nữa thôi là có thể trở thành một thực thể của bản nguyên, tồn tại vĩnh hằng cùng vũ trụ… thì tai kiếp đã ập đến."

Lời kể của Diệu Linh như một bức tranh thủy mặc, từ từ vẽ ra một khung cảnh kinh hoàng trong tâm thức của những người lắng nghe.

Họ "nhìn thấy" một thiếu nữ tuyệt mỹ, đứng giữa biển tinh tú, khí tức của nàng không còn là áp chế, mà đã hòa làm một với Đại Đạo. Mỗi một hơi thở của nàng đều khiến các vì sao phải lấp lánh, mỗi một ánh mắt đều khiến các tinh hà phải nghiêng mình. Nàng đang ở ngưỡng cửa của sự vĩnh hằng, chuẩn bị cho lần đột phá cuối cùng.

Nhưng rồi, bầu trời pháp tắc bỗng nổi cơn thịnh nộ. Thiên Đạo không cho phép một tồn tại như vậy thoát khỏi sự khống chế của nó. Vô tận thiên lôi không phải màu tím, mà là màu đen của sự hủy diệt tuyệt đối, mang theo tiếng gầm rít của những quy luật đang bị xé nát, điên cuồng giáng xuống.

"Nàng đã thất bại," Diệu Linh nói tiếp, giọng nàng như một tiếng thở dài của lịch sử. "Không phải một, mà là ba lần. Ba lần đối mặt với Thiên Khiển, ba lần dùng chính đạo tâm của mình để chống lại sự phán xét của vũ trụ. Nàng đã đẩy lùi được thiên kiếp, nhưng cái giá phải trả là thọ nguyên đã cạn kiệt, là đạo quả đã rạn nứt. Ngọn lửa sinh mệnh của đóa hoa rực rỡ nhất đó… đang từ từ lụi tàn."

Các trưởng lão nghe đến đây, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa và bất lực. Ngay cả một tồn tại gần chạm đến Thần Thoại cũng không thoát khỏi sự tàn nhẫn của Thiên Đạo, huống hồ là họ.

"Cha của nàng," Diệu Linh kể, ánh mắt nhìn về một nơi vô định, "vị Bất Kham Giả năm xưa, vì muốn tìm ra một phương hướng, một tia hy vọng để kéo dài thọ nguyên cho ái nữ mà ông ta hết mực thương yêu, đã bắt đầu một cuộc hành trình vô vọng."

Khung cảnh lại hiện lên. Một bóng ma tóc bạc, tay cầm đoản đao đỏ thẫm, xé rách từng tầng không gian. Ông đi qua những vũ trụ đang sinh sôi, lướt qua những cõi giới đã mục ruỗng. Ông đặt chân đến Mộng Huyễn Giới, nơi thực và ảo đan xen, chất vấn cả những vị thần của giấc mơ. Ông lật tung những di tích của các kỷ nguyên đã chết, tìm kiếm những cổ tịch đã bị lãng quên. Thân ảnh của ông cô độc, lặng lẽ, nhưng mỗi bước chân lại mang theo một nỗi tuyệt vọng và sự cấp bách có thể thiêu đốt cả một thiên hà. Ông là kẻ mạnh nhất, nhưng trước sự xói mòn của thời gian, ông lại là kẻ bất lực nhất.

"Nhưng thời gian không chờ đợi một ai, dù đó có là Bất Kham Giả."

"Vào ngày cuối cùng, khi ngọn lửa sinh mệnh của nàng chỉ còn là một đốm sáng leo lét, khi nàng quyết định dùng chút sức tàn cuối cùng để đột phá một lần nữa, với hy vọng mong manh rằng có thể dùng chính quy luật của sự tái sinh để chiến thắng cái chết… thì những kẻ ti tiện nhất của vũ trụ đã xuất hiện."

"Chúng là những sinh linh được sinh ra từ sự mục ruỗng của các vì sao, là những kẻ dòm ngó, những con kền kền của vũ trụ, luôn chờ đợi một vị thần ngã xuống. Chúng thèm khát nguyên thần của nàng, một nguyên thần đã gần chạm đến bản nguyên, thứ có thể giúp chúng lột xác, trở thành một tồn tại cao hơn. Chúng kéo đến, mang theo bóng tối và sự bẩn thỉu, muốn vấy bẩn lên đóa hoa sắp lụi tàn."

Trong tâm thức những người đang nghe, một trận chiến bi tráng hiện ra. Một nữ tử với sinh mệnh sắp cạn, một mình đối mặt với vô số quái vật bóng tối. Nhưng rồi, một bóng hình khác xuất hiện, chắn trước mặt nàng.

"Mẹ của nàng là Chủ Mẫu," giọng Diệu Linh bỗng trở nên run rẩy, ẩn chứa một sự kính nể và bi thương đến tột cùng. "Bà ấy là một người vĩ đại, một người dám chống lại cả Thiên Đạo. Một mình bà, đã đứng ra, đối mặt với tất cả. Bà đã giết, giết đến khi biển sao phải nhuốm màu máu, giết đến khi những kẻ dòm ngó phải run rẩy tháo chạy. Nhưng kẻ địch quá đông, và chúng không ngừng kéo đến."

...Bà đã cưỡng ép đột phá, không phải vì sức mạnh, mà là vì tình yêu. Bà đã dùng chính đạo tâm của mình làm củi, đốt cháy linh hồn làm lửa, tự biến mình thành một vầng thái dương của sự hy sinh để thiêu rụi tất cả, bước lên cấp bậc Bất Hủ trong chính ngọn lửa tận diệt của mình.

Một vầng hào quang rực rỡ đến mức làm lu mờ cả thiên địa bùng lên. Một tiếng thét không phải của sự đau đớn, mà là của một tình yêu vĩ đại, vang vọng khắp vũ trụ. Tất cả những kẻ thèm khát đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa của sự hy sinh đó.

"Sau khi mọi hiểm nguy trôi lặng, ngọn lửa của sự sống trong bà cũng đã tắt. Đạo tâm bị đốt cháy, linh hồn bị tổn hại không thể cứu vãn. Bà đã chiến thắng, nhưng cũng đã đánh mất chính mình. Bà trở thành một tâm ma vô tri vô thức, một tồn tại chỉ còn lại bản năng của sự bảo vệ, nhưng lại không còn nhớ mình phải bảo vệ ai. Rồi bà lưu lạc trong vũ trụ, không rõ tung tích…"

Lời kể của Diệu Linh như một nhát dao, cứa vào tim của tất cả mọi người. Phệ Hồn Lão Ma, kẻ tự cho mình hiểu rõ về linh hồn và ma đạo, lúc này mới biết, sự điên loạn của một tâm ma, đôi khi lại bắt nguồn từ một tình yêu thuần khiết nhất.

Uyển Nhi, dù không tường tận hết thảy những cái tên và kỷ nguyên xa lạ, nhưng từng lời của sư tôn lại như một tiếng vọng từ chính linh hồn nàng, đánh thức một nỗi đau mà nàng chưa từng biết tên. Nàng không còn là một người nghe chuyện, mà như đang sống lại một bi kịch đã thuộc về mình từ vô tận kiếp trước. Giọt lệ duy nhất lăn dài trên gò má không chỉ nóng hổi, mà còn mang theo cái lạnh lẽo của pho tượng đá, nỗi tuyệt vọng của Bất Kham Giả, và ngọn lửa hy sinh của Chủ Mẫu. Nàng đang khóc cho chính tiền kiếp bi thương của mình.

"Và rồi," Diệu Linh nói, giọng nàng như một tiếng chuông báo tử, "vị tiền bối tóc bạc kia trở về."

"Ông về, không phải với một phương thuốc, mà với một trái tim tan nát. Ông nhìn thấy con gái mình, nhưng đó không còn là ái nữ mà ông yêu thương nữa. Thân xác nàng đã hóa thành một pho tượng đá, lạnh lẽo và vô hồn, vĩnh viễn giữ lại dáng vẻ xinh đẹp nhất, nhưng cũng là khoảnh khắc cuối cùng của sự sống. Bên cạnh pho tượng, chỉ còn một nguyên thần đang lơ lửng, yếu ớt, trong suốt, như một giọt sương sắp tan biến."

Sự im lặng bao trùm tất cả. Họ có thể cảm nhận được nỗi đau của vị Bất Kham Giả đó. Một nỗi đau tĩnh lặng, không gào thét, không phẫn nộ, nhưng lại đủ sức khiến cả vũ trụ phải sụp đổ.

"Những chuyện sau này, trong sử thi không ghi chép lại. Không ai biết ông đã làm gì với nguyên thần đó. Không ai biết ông mất tích thế nào, không ai biết được ông ấy thoát ra sao. Từ đó, không ai còn rõ tung tích của vị tiền bối đó nữa. Câu chuyện về một huyền thoại… đã kết thúc như vậy, để lại một khoảng trống vĩnh viễn trong biên niên sử của vũ trụ. Và có lẽ, cũng để lại một hạt mầm định mệnh... chờ ngày được gieo lại trên một mảnh đất mới."

More Chapters