Tại một nơi tận cùng của cõi Hư Vô, nơi mà ánh sáng của Hoang Giới phải mất vô tận kỷ nguyên mới có thể le lói chạm tới.
Nơi đây không tồn tại khái niệm ngày và đêm. Không gian không phải là biển tinh tú lấp lánh mà thi nhân thường ca ngợi, mà là một tấm thảm nhung đen tuyền, vô tận và tĩnh lặng đến tuyệt đối. Sự tĩnh lặng ở đây không phải là sự yên bình, mà là sự trống rỗng nguyên thủy, một trạng thái tồn tại trước cả khi âm thanh đầu tiên của vũ trụ được khai sinh. Thời gian không chảy xuôi theo một dòng nhất định, mà như một con sông đã đóng băng vĩnh viễn, chỉ có những sinh linh vĩ đại nhất mới có thể dùng ý niệm của mình để khuấy động những gợn sóng quá khứ và tương lai trên mặt băng đó.
Giữa cõi hư vô lạnh lẽo và cô tịch ấy, nơi mà ngay cả ánh sáng cũng phải cúi đầu, một kiến trúc không thể tưởng tượng nổi sừng sững tồn tại. Nó không mọc lên từ một hành tinh nào, không được xây dựng bởi bàn tay của bất kỳ chủng tộc nào. Nó là hiện thân của Trật Tự Tuyệt Đối, là sự khẳng định của Quy Luật trước Hỗn Mang. Người đời gọi nó bằng một cái tên đầy kính sợ: Trụ Đạo Quản Hệ.
Nó không có nền móng, mà lơ lửng giữa không gian, được níu giữ bởi những sợi xích pháp tắc vô hình, nối liền với chính Trụ Đạo Tâm – trái tim đang đập của mười hai vũ trụ chủ thể, nơi khởi nguồn của mọi quy luật. Đại điện sảnh chính của Trụ Đạo Quản không có mái che, như thể muốn tuyên bố rằng nó đứng dưới sự giám sát trực tiếp của cả càn khôn, rằng mọi hành động, mọi ý niệm nơi đây đều trần trụi trước con mắt của Thiên Đạo.
...trên tấm nền đen tuyền đó, vô số những đạo văn tự màu bạch kim không ngừng trôi chảy, tựa như những mạch máu của chính vũ trụ. Chúng không chỉ lưu chuyển, mà thỉnh thoảng còn va chạm, tóe lên những tia lửa pháp tắc li ti, mỗi tia lửa là một Quy Luật vừa được khai sinh rồi lại lụi tàn trong khoảnh khắc. Bất cứ ai đứng đây đều có thể 'nghe' thấy tiếng thì thầm của Đại Đạo, một bản giao hưởng câm lặng nhưng lại khắc sâu vào thần hồn, khiến người ta cảm nhận rõ sự nhỏ bé của sinh mệnh trước dòng chảy vĩnh hằng của quy luật. Chúng chảy từ nơi này đến nơi khác, thỉnh thoảng lại giao thoa, va chạm, tạo nên những vòng xoáy pháp tắc nhỏ, tỏa ra một luồng uy áp thuần túy khiến bất kỳ sinh linh nào đặt chân đến đây, dù là Thần hay Ma, cũng đều cảm thấy sự nhỏ bé của mình, một sự thôi thúc bản năng muốn phủ phục, muốn quy thuận trước một trật tự quá đỗi vĩ đại.
Chính giữa đại điện, trên một chiếc bảo tọa không phải được tạc từ ngọc, không phải được đúc từ kim loại, mà được ngưng tụ từ chính đạo niệm ‘Quyền Lực’ hữu hình, một thân ảnh khổng lồ đang ngồi đó. Nàng ngồi bất động, tĩnh lặng tựa một pho tượng thần từ thuở hồng hoang, như thể đã hòa làm một với sự vĩnh hằng của vũ trụ này.
Đó là một nữ tử.
Một nữ tử với vóc dáng không thuộc về cõi phàm. Thân ảnh nàng cao đến bốn trượng, nhưng lại không hề mang vẻ thô kệch, mà toát lên một sự cân đối hoàn mỹ, một vẻ đẹp thoát tục, không bút mực nào tả xiết. Mái tóc trắng như tuyết đầu mùa, nhưng mỗi một sợi tóc lại ánh lên sắc kim loại của pháp tắc, chúng không rũ xuống, mà như những dòng sông ánh sáng lững lờ trôi trong không gian, được gài hờ bằng một cây trâm lục bích đơn sơ. Nhưng cây trâm đó, nếu nhìn kỹ, lại chính là hiện thân của một tiểu vũ trụ đã thành hình, bên trong có tinh tú xoay vần, có sinh linh đang sinh sôi nảy nở.
Trên đầu nàng, một vòng hào quang bốn màu luân chuyển không ngừng, mỗi một vòng quay của nó dường như đều tái định hình lại một Quy Luật. Ánh vàng lướt qua, không gian trở nên sắc bén như lưỡi kiếm. Sắc đỏ thoáng hiện, một vì sao xa xôi nào đó trong cõi Hư Vô chợt lụi tàn. Sắc tím lóe lên, pháp tắc trên nền điện như phải cúi mình thần phục. Và khi sắc hồng lan tỏa, một luồng sinh khí vô hình lại lặng lẽ nảy mầm. Bốn mùa của vũ trụ, bốn trạng thái của vạn vật, đang luân chuyển không ngừng trong một vòng tuần hoàn vĩnh cửu, tỏa ra một thứ ánh sáng không chói lòa, mà dịu nhẹ, chiếu rọi lên thân ảnh khổng lồ của nàng, khiến mỗi đường nét đều trở nên thần thánh.
Toàn thân nàng tỏa ra một luồng năng lượng vàng kim thuần khiết, đó không phải linh khí hay tiên khí, mà là hơi thở của chính Đại Đạo, là nhịp đập của Trụ Đạo Tâm. Nàng vận một bộ y phục màu xanh dương nhạt đơn giản, nhưng mỗi nếp gấp trên tà áo dường như đều là một quy luật của tự nhiên, mỗi đường vân chìm nổi đều là một đạo pháp tắc vi diệu.
Và đôi cặp mắt xanh dương như màu vẽ của nàng đang khép hờ. Nhưng dù nhắm mắt, dường như nàng vẫn đang quan sát vạn vật trong cả mười hai vũ trụ, nhìn thấu từng ý niệm, từng toan tính của chúng sinh.
Đó chính là người đứng đầu Trụ Đạo Quản Hệ, là người giám sát và duy trì trật tự của vô số thế giới, một trong những tồn tại đáng sợ nhất của vũ trụ này – Thiên Quân Giám Chủ.
Bỗng nhiên, tấm thảm nhung đen tuyền của vũ trụ khẽ gợn sóng. Đôi mắt xanh như màu vẽ ấy từ từ mở ra.
Khoảnh khắc đó, cả không gian vô tận như nín thở. Những dòng chảy pháp tắc trên nền điện tức thì ngưng lại. Sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm, một sự tĩnh lặng còn nặng nề hơn cả một ngọn núi thái sơn.
Phía dưới bảo tọa, ba thân ảnh đang cung kính quỳ một gối. Khí tức của họ đều đã đạt đến đỉnh cao của tu chân giới, mỗi người đều là một truyền thuyết sống, một tồn tại có thể hủy diệt cả một tinh vực chỉ bằng một ý niệm. Nhưng trước mặt vị chủ nhân này, họ nhỏ bé tựa những hạt bụi, sự kiêu hãnh của một cường giả đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự thành kính và lòng trung thành tuyệt đối.
Kình Thiên Tử, vận chiến giáp bạc, khí thế cương mãnh tựa một vị chiến thần bất bại, lúc này gương mặt lạnh như băng cũng không giấu được vẻ kính ngưỡng và niềm vui mừng khôn xiết. Hắn ngẩng đầu, giọng nói trầm hùng, vang vọng khắp đại điện, mỗi một âm tiết đều mang theo sự chấn động của pháp tắc:
‘Thuộc hạ Kình Thiên Tử, xin chúc mừng Sư tôn! Chúc mừng người đã thành công đột phá, bước vào cảnh giới Vĩnh Hằng Cảnh Thập Tinh Ngân! Chúc mừng Sư tôn đã chính thức bước lên địa vị Thượng Thần, uy chấn vạn cổ!’
Bên cạnh hắn, Mặc Uyên, trong bộ pháp bào màu mực, khí chất thâm trầm tựa một vực sâu không đáy, cũng cất tiếng. Giọng nói của hắn không hùng hồn như Kình Thiên Tử, mà bình thản, tĩnh lặng, nhưng mỗi một chữ đều ẩn chứa một sự tính toán và trí tuệ vô biên: 'Thiên Quân vừa xuất quan, trường phong vân của các thế giới đã có người định đoạt. Mọi sự hỗn loạn rồi sẽ phải quay về với trật tự vốn có.'
Và Mặc Ảnh, vị tướng quân luôn im lặng như một cái bóng, người có thể hòa mình vào hư vô, người mà sự tồn tại còn mờ nhạt hơn cả một ý niệm, cũng ngẩng gương mặt anh tuấn, lạnh lùng của mình lên. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, không có sự vui mừng, không có sự tính toán, chỉ có một ngọn lửa trung thành đang cháy âm ỉ nhưng vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn: ‘Mặc Ảnh chúc mừng Chủ nhân, nguyện vì người vào sinh ra tử, vĩnh viễn không hai lòng.’
Thiên Quân Giám Chủ khẽ gật đầu. Một cái gật đầu nhẹ, nhưng lại khiến cả không gian như được ban ơn, áp lực vô hình như được gỡ bỏ. Nàng cất lời, thanh âm không lớn nhưng lại như tiếng vọng của chính vũ trụ, mang theo một loại đạo vận khiến người nghe phải khắc cốt ghi tâm.
‘Các ngươi đứng lên đi. Lần bế quan này, ta quả thực đã có thu hoạch, nhưng trường phong vân của các thế lực cũng đã có những biến số mới. Nay ta triệu hồi các ngươi, là có chuyện quan trọng cần giao phó.’
Ba người lập tức đứng dậy, thân hình thẳng tắp như những ngọn giáo, im lặng chờ lệnh, không một chút động tác thừa.
Ánh mắt Thiên Quân đầu tiên dừng lại trên người Kình Thiên Tử. ‘Kình Thiên Tử,’ nàng nói, ‘ngươi là người cương trực, chấp pháp nghiêm minh, lòng căm ghét tà ma dị đoan đã ngấm vào xương tủy. Ta muốn ngươi đi một chuyến đến Huyết Tổ Cấm Khư.’
‘Thuộc hạ tuân lệnh!’ Kình Thiên Tử không một chút do dự, sát khí lạnh lẽo thoáng hiện trong mắt khi nghe đến cái tên đó.
‘Nơi đó gần đây có những dao động bất thường của huyết khí và oán niệm, tựa như có một thứ tà vật viễn cổ đang muốn thức tỉnh. Ngươi đến đó, không cần động thủ, chỉ cần âm thầm dò xét, tìm hiểu rõ ngọn ngành, xem Huyết Tổ Vạn Đồ rốt cuộc đang bày trò gì. Nhưng Cấm Khư là nơi hiểm ác, tà khí có thể che mờ thiên cơ. Để che giấu thân phận, ngươi hãy cầm lấy thứ này.’
Nói rồi, Thiên Quân khẽ phất tay. Một chiếc mặt nạ bằng bạch kim từ trong hư không hiện ra, bay đến trước mặt Kình Thiên Tử. Chiếc mặt nạ được chế tác tinh xảo, trên bề mặt khắc đầy những đạo văn tự của Thiên Luật, mang theo khí tức của sự phán xét. Nhưng kỳ lạ thay, phía trên đỉnh đầu lại có hai cặp sừng dài cong vút, tỏa ra một luồng khí tức vừa thần thánh lại vừa có chút ma mị, có khả năng che đậy hoàn toàn khí tức và thay đổi cả nhân quả của người đeo.
Kình Thiên Tử cung kính hai tay nhận lấy. Khi hắn đeo mặt nạ lên, khí tức cương mãnh của một Thiên Luật Sứ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự âm trầm, bí ẩn, tựa một ma thần đến từ vực sâu. Hắn cúi đầu chào, rồi thân hình hóa thành một vệt sáng bạc, xé rách không gian biến mất, hướng về phía Cấm Khư xa xôi.
Tiếp theo, Thiên Quân nhìn sang Mặc Uyên. ‘Mặc Uyên, con là người tâm tư cẩn mật, giỏi về mưu lược, mỗi bước đi đều tính toán vạn lần. Hãy đến Viễn Mộng Thần Triều. Mang theo lá thư này của ta, giao tận tay cho tông chủ của họ.’
Một phiến ngọc giản màu xanh biếc, trên đó có ấn ký đạo vận của chính Thiên Quân, bay đến tay Mặc Uyên. Phiến ngọc giản tỏa ra một luồng khí tức mát lạnh, bên trong ẩn chứa những dòng văn tự do chính tay Thiên Quân hạ bút, mỗi một nét chữ không chỉ là lời nhắn, mà còn là một đạo pháp tắc, một sự sắp đặt không thể kháng cự.
‘Nội dung không cần biết. Con chỉ cần đảm bảo, họ hiểu được ý của ta.’
‘Mặc Uyên đã rõ.’ Hắn nhận lấy ngọc giản, khẽ cúi đầu rồi thân hình lặng lẽ hòa vào không gian như một giọt mực tan trong nước, biến mất không một tiếng động.
Cuối cùng, ánh mắt của Thiên Quân dừng lại trên người Mặc Ảnh. Ánh mắt lần này có chút phức tạp hơn, một sự phức tạp của sự tin tưởng, của sự kỳ vọng, và cả một chút không nỡ.
‘Mặc Ảnh ,con hãy đến Hoang Giới.’
‘Thuộc hạ sẵn sàng!’ Mặc Ảnh quỳ một gối, giọng nói không một chút do dự, ánh mắt kiên định không hề lay chuyển.
‘Ta muốn con gia nhập và trở thành đệ tử của Ma Diệm Tông, Nhưng để làm được điều đó, con phải trở thành một người bình thường. Một phàm nhân thực sự.’
Lời nói của Thiên Quân như một đạo phán quyết, lạnh lùng và không thể kháng cự. Mặc Ảnh sững người trong giây lát. Hắn không sợ chết, nhưng bị phế đi tu vi, trở lại làm một phàm nhân yếu ớt, đó là một sự tra tấn còn đáng sợ hơn cả cái chết đối với một cường giả đã đứng trên đỉnh cao. Nhưng rồi, sự kiên định lại hiện lên trong mắt hắn, còn mạnh mẽ hơn trước. ‘Vì Chủ nhân, Mặc Ảnh không tiếc bất cứ giá nào.’
‘Tốt lắm.’ Thiên Quân gật đầu, một tia tán thưởng hiếm hoi hiện lên trong đôi mắt xanh như màu vẽ. Bà đưa bàn tay phải khổng lồ của mình ra, lòng bàn tay hướng về phía Mặc Ảnh. Bà không chạm vào, nhưng Mặc Ảnh cảm thấy toàn thân như bị một lực lượng vô hình, không thể chống cự nâng bổng lên không trung.
Đó là một cảnh tượng vừa tĩnh lặng lại vừa kinh tâm. Luồng năng lượng vàng kim từ tay Thiên Quân không tấn công, không hủy diệt, mà như một dung môi của Đại Đạo, nhẹ nhàng thẩm thấu vào cơ thể Mặc Ảnh. Nó không xé rách, mà là ‘hòa tan’.
...Đó là sự trống rỗng. Hắn cảm thấy sự liên kết với các vì sao, với gió, với từng ngọn cỏ ở Hoang Giới mà hắn từng cảm nhận được, giờ đây đang đồng loạt đứt gãy. Thế giới trong mắt hắn không còn là dòng chảy của linh khí, mà trở nên trần trụi, im lìm và chết chóc. Hắn không mất đi sinh mạng, mà mất đi chính thế giới quan của một cường giả. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh vĩ đại trên bảo tọa, nỗi trống rỗng đó lại được lấp đầy bởi một thứ còn nguyên thủy hơn cả tu vi: sự sùng bái. Vì người, mất đi tất cả cũng là một loại toàn vẹn.
Gương mặt anh tuấn của hắn trắng bệch, toàn thân run rẩy không phải vì đau, mà vì một sự mất mát quá lớn, quá đột ngột. Đó là cảm giác một phần linh hồn, một phần căn tính của mình bị lấy đi. Hắn không còn là một cường giả, hắn đang bị trả về với nguyên bản yếu ớt nhất của một sinh linh. Cảm giác trống rỗng đó, sự bất lực đó, còn đau đớn hơn cả vạn lần lăng trì. Nhưng trong đôi mắt hắn, ngọn lửa trung thành vẫn cháy, không hề suy giảm.
Hào quang của cảnh giới Thiên Tôn cảnh tứ tinh ngân quanh người hắn không vỡ nát, mà phai nhạt dần như một bức tranh bị nước mưa xối mòn. Đạo quả Tiên Vương trong thức hải của hắn, thứ cứng rắn hơn cả thần kim, không xuất hiện vết rạn, mà mềm ra, tan chảy, rồi như một dòng sông ánh sáng, lặng lẽ chảy ngược ra khỏi cơ thể, trả lại cho vũ trụ.
Cuối cùng, khi tia đạo vận cuối cùng rời khỏi cơ thể, luồng năng lượng vàng kim cũng thu lại. Thân thể Mặc Ảnh không còn hào quang, không còn uy áp. Hắn như một chiếc bình ngọc đã bị rút cạn linh dược, nhẹ bẫng và trống rỗng. Hắn mềm nhũn, rơi xuống nền điện lạnh giá. Hắn không còn là một Tiên Vương uy chấn, không còn là một tướng quân có thể một mình hủy diệt cả một tinh cầu. Hắn đã trở thành một phàm nhân thực sự, yếu ớt và mong manh, người mà chỉ một cơn gió lạnh cũng có thể khiến run rẩy.
Thiên Quân thu tay lại, trong mắt thoáng một tia không nỡ, nhưng nhanh chóng bị sự uy nghiêm che lấp. Bà khẽ phất tay, một cánh cổng không gian đơn sơ, chỉ là một vòng sáng gợn sóng, hiện ra trước mặt Mặc Ảnh.
‘Hãy đến Hoang Giới. Ta muốn con gia nhập trở thành đệ tử Ma Diệm Tông con. Đi đi.’
Mặc Ảnh đứng dậy, cơ thể phàm nhân cảm thấy xa lạ và nặng nề một cách lạ thường. Hắn mất một lúc để tìm lại thăng bằng, rồi cúi đầu lạy Thiên Quân một lạy cuối cùng. Không một lời oán thán, hắn bước đi, mỗi bước chân đều là một sự làm quen đầy khó nhọc với giới hạn của thân xác, tiến vào cánh cổng không gian. Cánh cổng khép lại, cũng là khép lại một kiếp Tiên Vương lừng lẫy. Từ khoảnh khắc này, quá khứ đã là tro bụi, con đường phía trước chỉ còn là sương giăng mịt mùng của một kiếp phàm nhân.
Trong đại điện rộng lớn, chỉ còn lại một mình Thiên Quân Giám Chủ. Nàng nhìn chằm chằm về một ngôi sao đang tỏa sáng xa xôi trong tận vô vàn của một tiểu vũ trụ.