Tại đại điện của Trụ Đạo Quản Hệ, sự tĩnh lặng không phải là trống rỗng, mà là một sức nặng hữu hình. Không khí nơi đây không lưu chuyển, mà như ngưng đọng, mỗi một hạt bụi cũng phải tuân theo một quỹ đạo đã được định sẵn. Có thể 'nghe' thấy tiếng các quy luật càn khôn đang va chạm, tạo nên những âm hưởng trầm thấp tựa tiếng chuông chùa từ thuở hồng hoang, một bản giao hưởng câm lặng nhưng lại khắc sâu vào thần hồn. Mặc Ảnh đã đi, mang theo một thân phận mới và một sứ mệnh không thể quay đầu. Trên bảo tọa, Thiên Quân Giám Chủ vẫn ngồi đó, đôi mắt xanh như màu vẽ nhìn về một phương trời xa xăm, nơi có một ngôi sao nhỏ đang âm thầm tỏa sáng, một điểm sáng mà chỉ có những tồn tại như nàng mới có thể nhìn thấy giữa vô tận cõi giới.
Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi đứng dậy.
Thân ảnh cao đến bốn trượng của nàng không mang lại cảm giác áp bức, mà là một sự hài hòa tuyệt đối với càn khôn. Nàng không cần dùng đến thần lực, nhưng khi đôi chân trần ngọc ngà của nàng khẽ rời khỏi bảo tọa, bước đi vào hư không, một dị tượng kinh hoàng đã xảy ra.
Xoảng… xoảng…
Không gian dưới chân nàng không phải gợn sóng, mà là tan vỡ thành những mảnh gương vô tận. Mỗi một bước đi của nàng đều để lại một vết nứt đen kịt, âm thanh tựa như pha lê vỡ vang vọng trong cõi hư vô tĩnh lặng. Những vết nứt không liền lại ngay, mà như những vết sẹo vĩnh viễn, và qua những mảnh vỡ đó, có thể thấy được hình ảnh của các thế giới đang sinh ra rồi lại lụi tàn. Nàng không đi trên không khí, mà là đang đi trên chính sự sụp đổ và tái sinh của vạn vật.
Nàng dừng lại giữa hư vô, ánh mắt vẫn hướng về phía xa xôi. Bất chợt, khoảng không trước mặt nàng vặn vẹo. Một cánh cổng không phải được mở ra, mà như bị một sức mạnh từ bên trong xé toạc, để lộ ra một màu đen đặc quánh, sâu thẳm hơn cả màn đêm nguyên thủy. Một luồng khí tức từ thuở khai thiên lập địa, hoang dại và bá đạo từ đó tràn ra, khiến những dòng chảy quy củ trên nền điện cũng phải run rẩy, chùn bước.
Rồi, một thân đầu rồng khổng lồ từ từ chui ra.
Đó là một con Xích Ma Long. Thân hình nó to lớn tựa cả một dãy núi, mỗi một chiếc vảy đỏ thẫm trên người nó đều to bằng một tòa thành, trên đó khắc đầy những phù văn mang sức mạnh hủy diệt khởi sinh. Đôi sừng của nó đen nhánh, cong vút, tựa như hai lưỡi hái của tử thần có thể xé rách cả bầu trời. Nó không bay, mà như đang bơi trong cõi hư vô, sự hiện diện của nó khiến cả không gian phải oằn mình khuất phục.
Con Xích Ma Long cúi đầu trước Thiên Quân, đôi mắt to tựa hai vầng thái dương rực lửa ánh lên vẻ kính cẩn và thân tình tuyệt đối.
Luồng uy áp tựa thiên uy vạn trượng vốn đang bao trùm cả đại điện bỗng nhiên thu lại, như băng tuyết vạn năm gặp được ánh dương đầu tiên, sự lạnh lẽo của một vị Giám Chủ nhường chỗ cho một sự ấm áp chỉ dành cho một người duy nhất. Nàng khẽ cất lời, thanh âm vẫn mang theo đạo vận của vũ trụ, nhưng lại phảng phất một sự dịu dàng hiếm thấy: 'Con trai... con xem, ngôi sao nhỏ ấy lại một lần nữa thắp lên rồi. Lần này... ánh sáng của nó còn mang theo cả hơi thở của sự tái sinh, một thứ mà năm xưa chúng ta đã không thể giữ lại.'
Con ma long khổng lồ khẽ gầm lên một tiếng trầm thấp, âm thanh của nó không mang theo sự hủy diệt, mà như thanh âm của chính càn khôn. Nó nhìn vào đôi mắt của mẹ mình, rồi lại hướng về phía ngôi sao xa xôi kia.
'Thưa Mẹ, con cảm nhận được. Ánh sáng đó mang theo hơi thở của một di sản đã chìm vào dĩ vãng. Cán cân của các cõi giới... có lẽ sắp phải nghiêng về một hướng khác.'
Nghe vậy, một nụ cười hiếm hoi, một nụ cười thực sự vui vẻ, nở trên gương mặt tuyệt mỹ của Thiên Quân. Nàng tĩnh lặng một hồi lâu, để cho niềm vui khó tả đó lan tỏa, trong tâm tư nàng khẽ vang lên một ý niệm kiên định:
'Thiên mệnh của ngôi sao đó đã định, mọi nghịch lưu cản trở nó.…………đều phải chết
Ý niệm của nàng như một gợn sóng vô hình, lan tỏa từ cõi hư vô, xuyên qua vô tận tinh hà... và khẽ chạm vào một vùng trời nhuốm màu ma khí. Chính tại nơi đó, trên chiếc bảo tọa bằng bạch cốt, một nữ nhân vận y phục hai màu bỗng khựng lại...
Sau hơn một năm thiết huyết chỉnh quân, Phù Dung đã ngồi vững trên chiếc bảo tọa bằng bạch cốt. Khí tức của cả Hồn Môn đã hoàn toàn thay đổi, không còn là sự hỗn loạn của ma đạo, mà là một sự trật tự lạnh lùng, một thanh hung khí đã được mài giũa, lặng lẽ chờ thời.
Đang ngồi trong Tạ Vô Nhai, bàn tay thon dài khẽ lật một cuộn da thú ghi lại tình hình các tinh vực, Phù Dung bỗng khựng lại. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt tím huyền bí nhìn về một khoảng không trước mặt.
Nàng cảm nhận được. Một luồng khí tức quen thuộc, một sự kết nối từ trong huyết mạch, đang từ một nơi rất xa truyền đến.
'Sư tỷ… người đã trở về.'
Một nụ cười phức tạp hiện lên trên môi nàng, vừa là sự vui mừng, vừa là một chút lo âu. Nhưng rồi, thần sắc nàng bỗng nhiên biến đổi. Nàng cảm nhận được khí tức của sư tỷ, nhưng hai luồng khí tức kia lại hoàn toàn xa lạ, một trong số đó còn khiến nàng cảm thấy nguy hiểm. Trong một tình huống không rõ địch bạn, chần chừ chính là tự sát. Chi bằng ra tay trước để chiếm tiên cơ, thăm dò thực lực đối phương! Nghĩ vậy, Phù Dung không một chút do dự, đứng bật dậy, khí thế của một vị tân chủ nhân bộc phát. Nàng tung ra một quyền về phía vết rách không gian đó!
'Thiên… Sơn… Bách… Luyện… Quyền!’
Đây không chỉ là một chiêu thức, mà là sự ngưng tụ của oán niệm. Hơn mười ngọn ma sơn không phải được tạo nên từ đất đá, mà được kết tinh từ chính tiếng gào thét của vạn oan hồn bị xiềng xích. Chúng không mang sức nặng của vật chất, mà là sức nặng của sự tuyệt vọng, đủ để nghiền nát cả đạo tâm của đối thủ.
Nhưng, từ bên trong vết rách, một luồng khí tức thanh khiết đến mức đối nghịch hoàn toàn với ma khí của Hồn Môn bắt đầu lan tỏa. Các trưởng lão Hồn Môn biến sắc. Còn chưa kịp định thần, một cảnh tượng khiến Phù Dung phải chết lặng đã hiện ra.
Một nửa cánh tay thon thả, trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng vươn ra. Năm ngón tay thanh tú khẽ nắm lại, tụ lại một điểm sáng nhỏ màu xanh hường, không chói lòa, không mang sát khí, mà đẹp đến nao lòng.
Điểm sáng màu xanh hường đó không tấn công, mà như một vị thần giáng thế, áp đặt ý chí lên vạn vật. Nó không lướt qua, mà từ từ ép mười ngọn ma sơn lại, không gian xung quanh chúng bị bóp méo, vặn xoắn thành một điểm cực hạn. Áp lực của sự tuyệt vọng bị cô đặc đến tột cùng, rồi… RẦM! RẦM! RẦM! Một chuỗi tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không phải từ một ngọn núi, mà từ chính không gian bị nghiền nát. Những ngọn núi khổng lồ, cứng rắn hơn cả thần kim, không tan rã, mà vỡ nát thành vô số mảnh vụn, rồi bị hút vào hư vô trước khi kịp rơi xuống đất.
Sau khi mười ngọn núi bị bóp nát một cách dễ dàng, ba thân ảnh từ trong vết rách không gian chậm rãi bước ra. Đi đầu là Diệu Linh Tiên Tử, khí chất thoát tục, uy áp như thiên uy. Đi sau là Phệ Hồn Lão Ma, vẫn trong hình hài nữ tử tuyệt thế, nhưng khí tức đã có phần nội liễm hơn. Và đi bên cạnh Diệu Linh, là Uyển Nhi, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc, lặng lẽ quan sát thế giới xa lạ này.
Ma sơn sụp đổ, nhưng đạo tâm của Phù Dung còn sụp đổ nhanh hơn. Nàng cảm nhận được thần thông của mình không phải bị nghiền nát, mà là đang tự nguyện 'tan rã' trước một trật tự cao hơn. Một cảm giác bất lực đến từ tận cùng linh hồn, một sự thật phũ phàng hiện lên: người trước mặt không phải đang phá vỡ các quy luật, nàng chính là hiện thân của một quy luật cao hơn. Nàng vô thức siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt mà không hề hay biết. Nàng vội vàng cúi đầu thật sâu, thanh âm mang theo sự run rẩy không thể che giấu.
'Tại hạ mạo phạm, không biết Sử Thi tiền bối Diệu Linh đến đây, xin người lượng thứ!'
Diệu Linh không nói gì. Nàng chỉ liếc mắt nhìn những đại trận phòng ngự đang tồn tại của Hồn Môn. Rồi, một cái phất tay nhẹ nhàng.
Một cái phất tay nhẹ nhàng, nhưng lại như một bản án tử hình dành cho niềm kiêu hãnh của Hồn Môn. Những đại trận phòng ngự, vốn kiên cố tựa thái sơn, bỗng phát ra một tiếng rên rỉ thê lương. Roẹt! Vết nứt đầu tiên không xuất hiện, mà là bị 'khắc' lên không trung bằng một luồng sức mạnh không thể lý giải. Rồi như một cơn bão tuyết lở, vô số âm thanh chói tai đồng loạt vang lên. Xoảng! Xoảng! Đó không phải tiếng nổ, mà là âm thanh của hàng ngàn tấm gương pha lê khổng lồ bị đập vỡ cùng lúc, là tiếng ai oán của những phù văn từ thuở khai thiên khi bị xóa bỏ khỏi thực tại. Những mắt trận, vốn là trái tim của đại trận, nổ tung thành một cơn mưa ánh sáng rực rỡ nhưng không hề nóng bỏng, chúng không hủy diệt, mà như đang khóc thương cho sự sụp đổ của chính mình. Toàn bộ Hồn Môn rung chuyển, nhưng cơn chấn động không gây ra sự tàn phá, mà như một tiếng thở dài của đất trời trước quyền năng tuyệt đối. Chỉ trong vài hơi thở, toàn bộ trận pháp phòng ngự đã tan thành vô số đốm sáng li ti, tựa một dải ngân hà vừa được sinh ra rồi lại lụi tàn trong khoảnh khắc.
Diệu Linh cất lên một thanh âm lớn làm rung chuyển cả Hồn Môn, một đại trận do nàng làm chủ được khởi động.
Thiên…..Địa….Vô….Cực….Trấn……………………….. Khai !
Theo mệnh lệnh của nàng, trật tự của cả Hồn Môn bị định đoạt lại. Hai pho tượng ngọc mang chính hình dáng của nàng từ hư không hiện ra, trấn giữ hai đầu, ánh mắt vô cảm nhìn xuống, biến nơi đây thành một đạo trường dưới sự phán xét của riêng nàng. Rồi, nàng dùng ý niệm làm bút, dùng đạo vận làm mực, vẽ nên một trận đồ mới ngay trên bầu trời. Những đạo văn tự màu tím không chỉ kiên cố, mà còn mang theo ý chí của riêng nàng, biến Hồn Môn thành một tiểu thiên địa dưới quyền uy của mình. Sau đó, nàng mới thong thả lấy từ trong túi gấm ra vô số thẻ bài...
Một vòng sáng vàng kim từ thanh âm của Diệu Linh lan tỏa, không phải sự khuếch tán của âm thanh, mà là sự giãn nở của một tầng quyền uy mới.
vang vọng trong không khí, trực tiếp hiện lên trong tâm thức mỗi người, tựa như một thánh chỉ không thể kháng cự, mang theo một đạo vận khiến người nghe phải khắc cốt ghi tâm: 'Đây là Đạo Dẫn Bài của Hồn Môn. Chỉ những kẻ được ta thừa nhận mới có tư cách nắm giữ.'
Và lúc này, vô số thẻ bài bay ra, như một cơn mưa sao băng, mỗi chiếc thẻ tự tìm đến chủ nhân của nó. Khi Lâm Huyền Trạch, vị tướng quân mà kiếm ý sắc bén đến mức có thể cắt đứt cả ý niệm, vừa chạm vào thẻ bài, sắc mặt hắn đại biến. Luồng kiếm ý ngạo nghễ của hắn không phải bị áp chế, mà là đang run rẩy, 'cúi đầu' trước một đạo kiếm vận khởi nguồn từ bản thể của Kiếm Đạo. Sự kiêu ngạo của một kiếm tu đỉnh cao vỡ nát, trong lòng chỉ còn lại sự kính sợ và một khao khát được nhìn thấy con đường kiếm đạo chân chính. Một vị trưởng lão khác, người cả đời nghiên cứu trận pháp, khi nhận lấy thẻ bài thì suýt nữa đánh rơi. Những đường vân trên đó không phải là trận đồ, mà là sự vận hành của chính đất trời, một tầng thứ mà lão có dùng cả đời cũng không thể nào lĩnh ngộ. Họ hiểu rằng, tấm thẻ bài này không chỉ là vật ra vào, mà là một đạo cơ duyên, một sợi dây xích vô hình trói buộc họ vào sự giám sát và cả ân huệ của một tồn tại đã vượt ngoài tầm hiểu biết.