Cherreads

Chapter 67 - CHƯƠNG 67: ĐẾ QUỐC TAM QUAN

Sự im lặng bao trùm khắp các cõi giới sau những biến động kinh thiên. Những giao ước được định, những liên minh được hình thành, không phải bằng giấy mực, mà bằng quyền năng tuyệt đối và những bí mật đã bị chôn vùi. Trên bàn cờ của các Thần Triều, những quân cờ tưởng chừng đã định sẵn vận mệnh nay lại bắt đầu tự mình dịch chuyển, báo hiệu một thời đại mới, một trật tự mới sắp sửa khai màn.

Tại Tử Môn Quan, tiên khí vẫn lượn lờ như những dải lụa mềm mại, nhưng không khí hôm nay lại trang nghiêm đến lạ thường. Toàn bộ đệ tử nội môn và ngoại môn, từ những thiếu niên vừa nhập môn cho đến các chấp sự đã tu luyện trăm năm, tất cả đều tề tựu tại quảng trường Vân Thánh Điện, y phục chỉnh tề, im lặng đứng thành hàng dài, ánh mắt hướng về phía đại điện chính với sự kính sợ và chờ mong.

Bên trong Vân Thánh Điện, trên bảo tọa bằng bạch ngọc vạn năm, Tử Tâm ngồi đó, uy nghiêm mà tĩnh tại. Nàng không còn vận bộ hắc y bó sát của một Câm Y Vệ, mà thay vào đó là một bộ pháp bào màu tím đậm của Tử Môn Quan, viền áo được thêu bằng chỉ bạc, tinh xảo dệt nên hình ảnh những đóa hoa đào đang bay trong gió, mỗi một cánh hoa đều ẩn chứa đạo vận. Mái tóc đen dài của nàng không còn buộc đơn giản, mà được búi cao một nửa theo kiểu phi tiên, cố định bằng một cây trâm bạch ngọc hình phượng hoàng, đôi mắt phượng được khảm tử tinh thạch, tỏa ra ánh sáng huyền ảo. Sự thay đổi về y phục và kiểu tóc không làm mất đi khí chất lạnh lẽo, sắc bén của nàng, mà ngược lại, còn tôn lên một vẻ quyền uy, cao quý của một vị tân Tông chủ. Nàng cảm nhận được sức nặng của cây trâm trên tóc, sức nặng của hàng vạn ánh mắt đang đổ dồn. Sư tôn đã trao cho nàng cả cơ nghiệp này. Bàn tay giấu trong tay áo nàng khẽ siết lại. Nàng không sợ quyền lực, chỉ sợ mình không đủ sức gánh vác sự kỳ vọng của người. 'Tử Tâm sẽ không để người thất vọng' - đó không phải là một suy nghĩ, mà là một đạo tâm mới vừa được khắc ghi. Các trưởng lão của Tử Môn Quan, những tồn tại đã sống qua vô số tuế nguyệt, nay lại đứng thành hai hàng, cúi đầu kính cẩn trước một người mà họ từng xem như hậu bối.

Một vị trưởng lão có thâm niên cao nhất, râu tóc bạc phơ, bước ra giữa đại điện. Hai tay ông cung kính nâng một cuốn kinh thư màu vàng óng, được dệt từ tơ của một loài linh tằm thượng cổ, trên đó có ấn ký đạo vận của chính Diệu Linh. Ông hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng, thanh âm được linh lực khuếch đại, vang vọng khắp tông môn, tựa như tiếng chuông chùa từ thuở hồng hoang, mang theo một thánh chỉ không thể kháng cự.

“Tông Chủ Diệu Linh có chiếu chỉ! Từ hôm nay, Tử Tâm sẽ kế thừa ngôi vị Tông chủ Tử Môn Quan đời thứ hai, chưởng quản mọi đại sự trong tông môn!”

Thanh âm vừa dứt, một vòng sáng màu tím nhạt từ cuốn kinh thư lan tỏa ra, mang theo uy áp không thể chối từ của một bậc Sử Thi. Vòng sáng không chỉ bao trùm đại điện, mà còn từ từ mở rộng, lướt qua từng ngọn núi, từng tòa tiên cung, lướt qua từng đệ tử đang đứng trên quảng trường, như một lời khẳng định, một sự phán quyết của Thiên Ý.

Ngay khoảnh khắc đó, hàng vạn đệ tử bên ngoài, không ai bảo ai, đồng loạt quỳ một gối xuống, đầu cúi sát đất. Họ không chỉ nghe, mà còn "cảm" thấy ý chí trong chiếu chỉ đó. Rồi, một tiếng hô đồng thanh, mang theo sự kính phục và lòng trung thành tuyệt đối, vang lên như sấm rền, chấn động cả không gian, vọng ngược vào đại điện.

“Cung nghênh tân Tông chủ! Tông chủ vạn tuế!”

Bên trong điện, các trưởng lão cũng đồng loạt chắp tay, cúi đầu thật sâu về phía bảo tọa, thanh âm trầm hùng, trang nghiêm: “Chúng thần, bái kiến Tông chủ!”

Tử Tâm vẫn ngồi đó, ánh mắt không một gợn sóng. Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Một cái gật đầu nhẹ, nhưng lại đủ sức định đoạt vận mệnh của cả một tông môn hùng mạnh.

Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi, trong Phản Vũ Trụ nhuốm màu ma khí, một cảnh tượng tương tự cũng đang diễn ra tại Tạ Vô Nhai, đại điện chính của Hồn Môn.

Sau khi Phù Dung dùng mưu lược và thiết huyết thống nhất Lục Huyết Hải, uy danh của nàng đã như mặt trời ban trưa, không ai dám nghi ngờ. Hôm nay, một vị trưởng lão uy danh nhất, người đã theo Phệ Hồn Lão Ma từ những ngày đầu khai tông lập phái, cũng đứng trước toàn thể Hồn Môn và những thế lực vừa quy thuận.

Trên tay ông không phải kinh thư, mà là một đạo ma lệnh đen kịt, trên đó có ấn ký linh hồn của chính Phệ Hồn. Ông cất giọng, âm thanh khàn đặc nhưng đầy uy lực, vang vọng khắp vùng đất nhuốm màu chiến tranh:

“Phụng lệnh của Thủy Tổ Phệ Hồn, từ nay, Phù Dung sẽ chính thức kế thừa ngôi vị Tông chủ đời thứ nhất của Hồn Môn! Toàn bộ các thế lực dưới trướng, hợp nhất thành một, không phân biệt quá khứ! Kẻ nào dám dị nghị, hồn phi phách tán!”

Phía dưới, biển người im phăng phắc. Những tướng lĩnh Hồn Môn vốn cuồng bạo, những tàn quân của các tông môn bại trận, tất cả đều nhìn về phía bóng hình tuyệt mỹ đang đứng trên cao. Phù Dung, trong bộ xiêm y nửa đỏ nửa trắng, đứng đó, khí chất vừa thanh tao lại vừa ẩn chứa một sức mạnh hủy diệt. Nàng không cần nói, chỉ sự hiện diện của nàng đã là một lời tuyên bố.

Một đế quốc mới đã ra đời từ tro tàn của chiến tranh. Giữa các tinh vực, trong những tửu lầu hay các phiên chợ đen, những lời thì thầm bắt đầu lan truyền về một thế lực tam đầu đáng sợ, nơi một ánh mắt của Tử Môn Quan có thể định đoạt tiên duyên, một lệnh bài của Hồn Môn có thể điều động ma binh, và một nụ cười của Phù Dung có thể lật đổ cả một triều đại. Dần dần, một cái tên được những kẻ kinh sợ và kính nể thì thầm với nhau, rồi trở thành một danh xưng chính thức được khắc vào tinh đồ: Đế Quốc Tam Quan.

Khi những nghi lễ cuối cùng của việc kế vị kết thúc, khi quyền lực đã được chuyển giao, hai người từng đứng trên đỉnh cao nhất của hai thế lực đó lại cùng nhau bắt đầu một cuộc hành trình.

Một chiếc kiệu hoa lộng lẫy, được kéo bởi bốn con Bích Lạc thần thánh, lặng lẽ lướt đi trên biển mây, rời xa sự ồn ào của thế sự, hướng về một nơi được gọi là núi Linh Cảnh.

Nơi đây nằm ở phía bắc của lãnh địa Hồn Môn cũ, một dãy núi hùng vĩ tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Phong cảnh nơi này không phải là sự ma mị của Hồn Môn, cũng không phải tiên khí thoát tục của Tử Môn Quan, mà là một vẻ đẹp nguyên sơ, hoang dại. Vừa bước vào, đã có thể cảm nhận được luồng linh khí trong lành, mát lạnh thấm vào từng thớ thịt, mang theo mùi hương của cỏ cây và đất ẩm sau cơn mưa. Tiếng suối róc rách không chỉ để nghe, mà như đang gột rửa cả những tạp niệm trong thần hồn, một bức tranh thủy mặc được chính tay tạo hóa vẽ nên.

Những ngọn núi ở đây không chỉ cao, mà như có linh hồn. Có ngọn sừng sững tựa một lão nhân đang trầm mặc nhìn trời, có ngọn lại uốn lượn mềm mại như dáng hình một thiếu nữ đang say ngủ. Mây trắng không phải lững lờ trôi, mà như những dòng sông tiên khí, quấn quýt quanh sườn núi, thỉnh thoảng lại ngưng tụ thành những giọt sương mai, long lanh trên những đóa hoa không tên.

Những thác nước không đổ ầm ầm, mà chảy nhẹ nhàng tựa những dải lụa bạc, vắt từ đỉnh núi xuống tận thung lũng sâu thẳm, tiếng nước róc rách hòa cùng tiếng gió vi vu qua những khu rừng cổ thụ, tạo nên một bản giao hưởng của tự nhiên. Không khí trong lành đến mức mỗi hơi thở đều như đang nuốt lấy tinh hoa của đất trời.

Vô số linh thú và chim quý cũng chọn nơi đây làm nhà. Những con Hạc Ngũ Sắc duyên dáng bay lượn trên bầu trời, tiếng kêu trong trẻo vang vọng. Dưới những tán cây cổ thụ, có thể thấy bóng những con Kỳ Lân con đang tinh nghịch đuổi bắt nhau, bộ lông lấp lánh như được rắc bụi sao. Nơi đây là một thế giới của sự sống, của sự hài hòa tuyệt đối.

Bên trong kiệu hoa, Diệu Linh và Phệ Hồn ngồi đối diện nhau. Họ không còn là Tông chủ, mà đã trở thành Thủy Tổ, những tồn tại đứng sau màn trướng, quan sát đại cục. Không còn gánh nặng của việc quản lý, khí chất của cả hai đều có sự thay đổi.

Diệu Linh vẫn xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng sự lạnh lẽo, cao ngạo thường ngày đã vơi đi rất nhiều, thay vào đó là một vẻ dịu dàng, một sự trầm tư của người đã nhìn thấu hồng trần. Ánh mắt nàng nhìn khung cảnh bên ngoài, nhưng tâm tư lại đang hướng về một nơi khác.

Phệ Hồn, sau khi từ bỏ ngôi vị Tông chủ, dường như cũng đã trút bỏ một lớp vỏ bọc nặng nề. Nàng vẫn ngồi đó, sau chiếc mặt nạ trắng vô cảm, nhưng khí chất ma mị, âm u thường ngày đã thu liễm lại, thay vào đó là một sự tĩnh tại, thâm sâu khó lường. Đôi mắt đỏ rực của nàng, nhìn qua hai hốc mắt trống rỗng của chiếc mặt nạ, không còn sự oán hận cuồng loạn, mà là một sự thấu suốt của một người đã đứng sau màn trướng, quan sát thế cục. Nàng tựa như một vực sâu đã ngừng gào thét, chỉ còn lại sự tĩnh lặng, nhưng lại càng thêm nguy hiểm và khó dò.

Phệ Hồn vô thức đưa tay định chỉnh lại chiếc mặt nạ, một thói quen của sự phòng bị. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng, không chút dò xét của Diệu Linh, bàn tay nàng khựng lại rồi từ từ buông xuống. Diệu Linh khẽ mỉm cười, một nụ cười mà Phệ Hồn có thể 'cảm' thấy chứ không cần 'nhìn'. Lần đầu tiên sau vạn năm, sự im lặng giữa hai người không phải là sự đối đầu của hai luồng sức mạnh, mà là một sự thoải mái, một sự thấu hiểu không cần lời.

Diệu Linh khẽ cất lời, phá vỡ sự im lặng, thanh âm của nàng trong trẻo như tiếng suối ở Linh Cảnh:

“Chúng ta sắp tới nơi Uyển Nhi tu luyện rồi, ngươi có cảm nhận được khí tức không?”

Phệ Hồn, sau một thoáng ngạc nhiên vì sự thân mật trong câu hỏi, cũng khẽ cười. Một nụ cười thực sự, khiến gương mặt yêu kiều của nàng càng thêm động lòng người. Nàng nhìn về phía một ngọn núi cao nhất, nơi ẩn hiện một tòa bảo tháp nhỏ giữa mây mù.

“Đã hơn bảy tháng trôi qua, con bé nay cũng đã mười tám tuổi rồi. Khí tức của nó… đã không còn là của một hài đồng nữa, mà ẩn chứa một sự sắc bén của kiếm đạo và một sự tĩnh lặng của đại dương. Nó cũng đã tu luyện ở ngọn núi đó cũng lâu rồi.”

Nàng dừng lại, ánh mắt thoáng một tia quan tâm chân thành.

“Chúng ta thăm rồi trở về, đừng nên làm phiền con bé tu luyện. Con đường của nó, cần nó tự mình bước đi.”

Diệu Linh gật đầu, trong mắt ánh lên sự tán đồng và một chút tự hào.

“Chí phải… Đã hơn bảy tháng ta chưa được gặp con bé. Mấy tháng trước, ta bận giải quyết vài số thứ rắc rối, không ngờ Ma Diệm Tông ở Hoang Giới lại gửi thư mời, họ nói muốn tổ chức một đại hội giao hữu lôi đài cho các đệ tử trẻ tuổi.”

Phệ Hồn, với phong tư yêu kiều, khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen như thác đổ khẽ lay động. Giọng nói của nàng không còn âm u, mà thanh thoát, mang theo sự sắc sảo của một quân sư.

“Vậy ngài quyết định thế nào?”

“Ta đã gật đầu,” Diệu Linh đáp, nhưng trong giọng nói lại phảng phất một chút ưu tư. “Ta vừa muốn con bé được cọ xát, được thấy thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng. Giống như một người mẹ lần đầu để chim con rời tổ, vừa mong nó bay cao, lại vừa sợ nó gặp bão tố.”“Hôm nay ta đến cũng là để nói cho Uyển Nhi biết chuyện này. Cũng nên để con bé tham gia rèn luyện, giao hữu để biết thêm vài thứ trong thế giới tu chân rộng lớn này. Cứ mãi ở trong tháp ngà, đóa hoa dù đẹp đến đâu cũng sẽ không chịu được gió sương.”

Phệ hồn nhìn Diệu Linh một hồi lâu, nàng không nói gì, hai tay chắp lại phía sau lưng. Ánh mắt nàng cũng hướng về phía bảo tháp nhỏ xa xa, nơi có một bóng hình nhỏ bé đang uyển chuyển múa kiếm giữa sân. Nàng có thể cảm nhận được ý chí kiên định, sự sắc bén trong từng đường kiếm của thiếu nữ đó.

Sau một hồi trầm tư, nàng mới cất lời, giọng nói mang theo sự tán thành sâu sắc:

“Ngài nói chí phải. Sức mạnh không chỉ đến từ tu vi, mà còn đến từ đạo tâm. Cũng nên để cho con bé đi tôi luyện tâm cảnh và ý cảnh. Một thanh thần kiếm, phải được mài giũa qua vạn trận chiến mới có thể trở nên sắc bén nhất.”

Chiếc kiệu hoa vẫn lướt đi, mang theo hai vị Thủy Tổ và những quyết định sẽ một lần nữa làm thay đổi vận mệnh của thiếu nữ đang miệt mài luyện kiếm kia, đẩy nàng vào một trường phong vân mới, một cuộc đối đầu mới, nơi những thiên tài của cả một thế hệ sẽ cùng nhau tranh tài.

More Chapters