Cherreads

Chapter 68 - CHƯƠNG 68: THẬP DỰC VÔ CỰC

Tại núi Linh Cảnh, bên trong khuôn viên của Dược Vương Tháp, không khí tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc ngàn năm. Dưới một gốc Dược Hồn Thụ cổ thụ khổng lồ, cành lá sum suê tựa một chiếc lọng xanh che kín cả một khoảng trời, một thân ảnh thiếu nữ đang tĩnh tọa.

Gió núi thổi qua, không còn là những cơn gió thông thường, mà như mang theo hơi thở của linh khí, luồn qua từng kẽ lá, tạo nên những âm thanh xào xạc tựa tiếng kinh văn cổ xưa đang được tụng lên. Đó chính là Uyển Nhi. Nàng ngồi đó, lưng thẳng tắp, hai tay kết ấn đặt trước đan điền, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc khép hờ, hàng mi dài cong vút khẽ rung động theo từng nhịp thở. Thần thức nàng không còn bị giới hạn trong thân thể, mà đã lan tỏa ra, hòa vào làm một với nhịp đập của đất trời. Nàng 'thấy' được từng dòng linh khí như những con sông ánh sáng đang chảy trong lòng đất, 'chạm' vào được từng ngọn gió đang mơn man trên những phiến lá. Mỗi một lần hô hấp không chỉ thu nạp tinh hoa, mà như đang cùng cả vùng linh địa này thì thầm một bản Đạo pháp nguyên sơ.

Sự tĩnh lặng bỗng trở nên ngột ngạt. Tiếng gió xào xạc bỗng im bặt, âm thanh của suối chảy như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Ngay cả gốc Dược Hồn Thụ ngàn năm cũng khẽ run rẩy, như đang nín thở trước một quyền uy sắp giáng thế. Rồi, dị tượng kinh người mới thực sự xảy ra.

Thân thể nàng, không một chút dấu hiệu, từ từ được một lực lượng vô hình nâng lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá, lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất đúng một trượng. Ngay bên dưới, mặt đất vốn im lìm bỗng rực lên. Một vòng sáng khổng lồ tự động hình thành, không phải bằng năng lượng, mà bằng chính các thiên lý bị bẻ cong, xoay tròn với tốc độ khiến chính thời gian cũng phải nhiễu loạn. Bên trong, vòng sáng nhỏ hơn hiện ra, từng cạnh của ngôi sao sáu cánh không phải đường thẳng, mà là sự hiển hiện của chính Đại Đạo: một cạnh sắc bén như vạn thanh thần kiếm đang reo vang, một cạnh lại căng tràn sinh khí tựa rừng già viễn cổ, một cạnh mang theo hơi thở ẩm ướt của biển cả vô tận, một cạnh rực lên ngọn lửa có thể thiêu đốt cả tinh tú, một cạnh trầm ổn tựa thái sơn bất diệt, và cạnh cuối cùng ẩn chứa tiếng sấm gầm của thiên lôi phán xét. Và chính giữa, tâm điểm của tất cả, là một vòng xoáy màu đen tuyền, một sự 'trống rỗng' hữu hình. Nó không chỉ điên cuồng hút lấy linh khí, mà dường như còn đang nuốt chửng cả 'trật tự' của không gian, biến nơi đó thành một vùng hư vô nguyên thủy, nơi mọi đạo pháp đều phải quy về khởi điểm.

Uyển Nhi vẫn bất động, dường như không hề hay biết đến dị tượng do chính mình tạo ra. Đôi tay thanh tú của nàng bắt đầu đan xen vào nhau, những ngón tay thon dài uyển chuyển múa trong không trung, tạo thành những ấn quyết phức tạp mà ngay cả những trưởng lão đại tông cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được. Giữa hai lòng bàn tay nàng, một điểm sáng bắt đầu ngưng tụ. Nó không phải một màu, mà là sự giao thoa, đấu tranh và dung hợp của ba luồng năng lượng bản nguyên: màu tím huyền ảo của lôi đình, màu đen sâu thẳm của hư vô, và màu trắng tinh khiết của khởi nguyên.

Rồi, như tuân theo một hiệu lệnh vô hình, từ tam phương tứ hướng, từ trong lòng đất, từ trên cửu thiên, hàng vạn đạo văn tự cổ xưa bằng ánh sáng bắt đầu hiện ra. Chúng bay về, như một dòng sông tinh tú, như những đàn cá ánh kim tìm về cội nguồn, đồng loạt lao vào điểm sáng ba màu trên tay Uyển Nhi, khiến nó càng thêm rực rỡ, ẩn chứa một sức mạnh không thể đo lường.

Trên cao, giữa biển mây bồng bềnh, chiếc kiệu hoa vẫn lơ lửng, tĩnh lặng. Diệu Linh và Phệ Hồn đứng ở đầu mũi thuyền, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng kinh thế hãi tục phía dưới.

“Mới đó… con bé đã đạt đến Phàm Thể Cảnh sơ kỳ rồi sao?” Diệu Linh khẽ cất lời, thanh âm trong trẻo nhưng không giấu được sự kinh ngạc. Nàng kinh ngạc không phải vì cảnh giới, mà vì dị tượng đi kèm với nó. Một tu sĩ Phàm Thể Cảnh, làm sao có thể dẫn động được cả đạo văn tự của đất trời?

Phệ Hồn không đáp lời ngay. Đạo của nàng là thôn phệ linh hồn, là nhìn thấu bản chất của sự tồn tại. Chính vì vậy, khi thần thức của Diệu Linh chỉ cảm nhận được luồng tiên khí thuần khiết, thì trong con mắt ma đạo của Phệ Hồn, nàng lại nhìn thấy hai 'vực sâu' trên bóng lưng của Uyển Nhi, hai điểm mà ngay cả ánh sáng cũng bị nuốt chửng, một dấu hiệu không thuộc về bất kỳ loại tiên pháp nào.

“Ngài có thấy không?” Phệ Hồn quay sang, giọng nói có chút ngưng trọng. “Sau lưng con bé… có hai đốm sáng đen.”

Diệu Linh tập trung quan sát. Quả đúng như vậy! Ngay vị trí xương bả vai của Uyển Nhi, có hai điểm đen tuyền, nhỏ như hạt đậu, nhưng lại như hai hố đen tí hon đang nuốt chửng mọi ánh sáng và cả thần thức dò xét. Chúng không phải là một phần của da thịt, mà như hai cánh cổng dẫn đến một cõi giới khác, một cõi giới của sự khởi nguyên và cả sự tận diệt.

Diệu Linh quan sát một hồi lâu, trong đầu lướt qua hàng vạn cổ tịch, nhưng chưa từng thấy một ghi chép nào về dị tượng này. Bất chợt, một tia sét lóe lên trong đầu cả hai. Họ đồng loạt quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đều là một sự chấn động không thể tin nổi, rồi cùng chỉ tay về phía đối phương.

Một suy nghĩ điên rồ, một huyền thoại cấm kỵ tưởng chừng chỉ có trong những trang sử thi đã bị đốt bỏ, đồng thanh bật ra từ miệng hai vị tồn tại đã đứng trên đỉnh cao của vũ trụ:

“Không lẽ nào… Thập Dực – Vô Cực Thánh Dực?!”

Phệ Hồn là người lấy lại bình tĩnh trước. Nàng không còn vẻ yêu kiều, mà là sự nghiêm túc tuyệt đối của một người đang chứng kiến một định luật mới của vũ trụ được khai sinh.

“Đúng vậy,” nàng nói, giọng có chút run rẩy. “Sau lưng con bé, đã hình thành nên đôi cánh sơ khai nhất, trạng thái nguyên thủy nhất của đôi cánh Vô Cực. Người đời gọi nó là Vô Dực – không có cánh, bởi vì nó không phải là vật chất, mà là hai 'điểm neo' của Đại Đạo, là mầm mống để từ đó, mười đôi cánh còn lại sẽ được sinh ra. Một đôi cánh mà chỉ riêng việc nhắc đến tên nó thôi cũng đủ để khiến Thiên Đạo phải chú ý. Một huyền thoại bị chính những vị thần cổ xưa nhất cố tình xóa sổ khỏi dòng chảy lịch sử!'

Nghe đến đó, Diệu Linh, vị Thiên Nữ vạn năm băng giá, cũng phải liên tục lao đao, thân hình yêu kiều khẽ lảo đảo. Nàng vịn vào thành kiệu, ánh mắt mở to, sự chấn động trong đó còn hơn cả lúc nàng đối mặt với đại trận của Tàng Vân Tông.

“Vậy… vậy theo lời ngươi nói…”

Phệ Hồn bắt đầu đi qua đi lại trên mạn thuyền, một tay chống cằm, một tay chắp sau lưng, dáng vẻ của một quân sư đang cố gắng tính toán một thế cục đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

“Đúng thế!” nàng quả quyết. “Thập Dực – Vô Cực Thánh Dực, một khi người sở hữu nó đại thành, sẽ có được một uy lực vô biên, tu vi thâm bất khả trắc, đạo hạnh cao thâm đến mức có thể tự mình viết nên cương thường. Nó được xem là cực kỳ tà đạo, bởi vì nó không 'tuân theo' Thiên Đạo, mà là 'viết lại' Thiên Đạo theo ý muốn của chủ nhân. Nó là hiện thân của sự hỗn loạn nguyên thủy, thứ mà ngay cả trật tự của vũ trụ cũng phải e sợ và muốn xóa bỏ!'

Diệu Linh ngơ ngác, đôi mắt to tròn vẫn chưa hết bàng hoàng. Cùng lúc đó, Phệ Hồn cũng quay sang nhìn nàng, trong đôi mắt đỏ rực sau lớp mặt nạ là một sự chấn động không thể che giấu. Hai luồng thần thức của họ, một của bậc Sử Thi, một của Thủy Tổ ma đạo, vào khoảnh khắc này như vô tình chạm vào nhau giữa không trung. Một bí mật kinh hoàng mà Diệu Linh từng biết đến, một con đường tu luyện cấm kỵ tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết, bỗng nhiên hiện về trong tâm thức nàng. Cùng lúc đó, trong biển ký ức của Phệ Hồn, một huyền thoại cổ xưa nhất về sự hy sinh và một quyền năng không thể khuất phục bỗng nhiên trở nên sống động. Hai mảnh ghép từ hai dòng thời gian khác nhau, hai bí mật không ai hay biết, vào khoảnh khắc này lại như được một bàn tay vô hình của định mệnh đặt cạnh nhau, tạo thành một sự thật còn vĩ đại và đáng sợ hơn cả những gì họ có thể tưởng tượng. Họ không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn nhau, sự kinh hoàng và một tia phấn khích đến điên rồ đồng thời ánh lên trong mắt. Một tương lai không thể lường trước…

Họ không cần nói, nhưng cả hai đều biết. Một tồn tại vượt ngoài mọi thiên lý, một Thần Vũ Cảnh... đã thực sự ra đời.

More Chapters