Không gian tại Dược Vương Tháp vẫn còn ngưng đọng sau dị tượng kinh hoàng. Những đạo văn tự bằng ánh sáng đã lặn vào hư không, trả lại cho nơi đây sự tĩnh mịch vốn có. Nhưng dư âm của nó, cái cảm giác được chứng kiến một định luật của vũ trụ vừa được tái sinh, vẫn còn lẩn khuất trong không khí, len lỏi vào đạo tâm của những bậc tuyệt thế cường giả đang có mặt.
Đột nhiên, thân ảnh Uyển Nhi đang lơ lửng giữa không trung khẽ run lên. Sự tĩnh tại của một người vừa dung hợp với Cửu Hành Bản Nguyên bỗng nhiên vỡ nát. Nàng nhíu chặt đôi mày thanh tú, một nỗi đau không phải từ thể xác, mà như đến từ tận cùng linh hồn, bắt đầu trỗi dậy.
Ngay lúc này, trong tiềm thức vốn đang hỗn mang của nàng, một hình ảnh bỗng nhiên hiện ra. Nó không phải một ký ức rõ ràng, mà là Thức hải của nàng, nơi Cửu Hành Bản Nguyên vừa mới quy về một mối, bỗng nổi lên sóng dữ. Chúng không chấp nhận sự xâm nhập của một nỗi đau xa lạ, điên cuồng gầm thét, chống lại những mảnh vỡ ký ức kia, biến thức hải của nàng thành một chiến trường của các quy luật. Một bóng lưng cô độc, một pho tượng đá lạnh lẽo, một tiếng thở dài mang theo nỗi tuyệt vọng của cả một thời đại... Những hình ảnh vụn vặt, không đầu không cuối, lướt qua như những tia chớp trong đêm đen.
“A… a……………………… aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Một tiếng rên rỉ đau đớn bật ra từ đôi môi thiếu nữ. Thức hải của nàng, nơi Cửu Hành Bản Nguyên vừa mới quy về một mối, bỗng nổi lên sóng dữ. Chúng không chấp nhận sự xâm nhập của một nỗi đau xa lạ, điên cuồng gầm thét, chống lại những mảnh vỡ ký ức kia, biến thức hải của nàng thành một chiến trường của các quy luật. Cơn đau ập đến quá đột ngột, quá dữ dội, khiến đôi mắt của nàng mở to nhìn lên bầu trời cao trong sự hoảng loạn, nhưng trong tầm mắt chỉ là một màu trắng xóa của sự choáng váng. Hai tay của nàng liên tục ôm đầu, cố gắng xua đi cơn đau đang hành hạ, nhưng vô ích.
Sự cân bằng bị phá vỡ. Thân thể nàng mất đi sự khống chế, liên tục đau nhức khiến bản thân nàng không kiểm soát đi lảo đảo tứ hướng giữa không trung, tựa một cánh bướm gãy lìa trong bão tố.
“Không ổn!”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệu Linh và Phệ Hồn không một chút do dự. Hai người họ lập tức dịch chuyển xuống, tốc độ nhanh đến mức không gian chỉ để lại hai vệt sáng mờ ảo. Họ không dùng quyền năng hủy diệt, mà mỗi người đặt một tay lên vai Uyển Nhi. Hai luồng sức mạnh, một của Diệu Linh thanh khiết tựa ánh trăng, không trấn áp mà như đang đặt lại 'trật tự' cho những dòng năng lượng điên cuồng trong cơ thể con bé. Luồng còn lại của Phệ Hồn thì thâm sâu, tĩnh lặng như một vực sâu, không chữa lành mà là 'nuốt chửng' đi những nỗi đau và những mảnh ký ức đang giày vò thức hải của nàng. Uy áp của hai vị Thủy Tổ không phải để trấn áp, mà là để vỗ về, giúp nàng bình ổn lại dòng năng lượng náo động đang giày vò trong cơ thể.
Sau khi trấn an được Uyển Nhi, sự giãy giụa của nàng dần ngưng lại. Nàng mềm nhũn, thiếp đi trong vòng tay của hai người.
Khi Uyển Nhi tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên nền cỏ xanh mướt của khuôn viên, đầu đặt lên đùi của Phệ Hồn Lão Ma, một cảm giác mềm mại, ấm áp đến lạ thường. Nàng từ từ mở mắt, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là gương mặt tuyệt mỹ của Diệu Linh sư tôn, và thân ảnh bí ẩn sau chiếc mặt nạ trắng của Phệ Hồn sư tôn, cả hai đang nhìn nàng với ánh mắt chứa đầy sự lo lắng.
Diệu Linh trong lòng bất an, liền hỏi Uyển Nhi:“Con cảm giác thế nào?”
Uyển Nhi lúc này đôi mắt mở to, nhưng tiêu cự lại không tập trung vào bầu trời xanh thẳm trước mắt. Đôi mắt đỏ rực của nàng như đang phản chiếu một vũ trụ khác, một nơi chỉ có những pho tượng đá cô độc và tiếng thở dài của thời gian. Nàng không trả lời, vì tâm trí vẫn còn đang chìm trong dư âm của một nỗi bi thương không thuộc về kiếp này. Bầu trời vẫn trong xanh như vậy, nhưng trong mắt nàng, nó dường như xa lạ hơn, ẩn chứa nhiều bí mật hơn. Phệ Hồn và Diệu Linh nhìn nhau nhưng trong lòng bất an vì thấy đồ đệ của họ không biết đã trải qua điều gì.
Một lúc sau, Uyển Nhi khẽ thì thầm, bàn tay nhỏ bé vô thức đưa lên chạm vào mi tâm, nơi ấn ký vừa mới lặn vào. Giọng nói nàng vẫn còn run rẩy: “Trong đầu... con nghe thấy có người thở dài... Lạnh lắm... Lạnh như một pho tượng đá...” Lời nói ngắt quãng, không đầu không cuối, càng khiến hai vị sư tôn thêm phần lo lắng và chấn động.
Ngay khi lời nói vừa dứt, lúc này mi tâm của Uyển Nhi dần dần hiện rõ phù văn đôi cánh vô cực giữa trán và chấm sáng tím ngay giữa đôi cánh đó, nhưng nó lại trong một khoảnh khắc ngắn mờ dần.
Dị tượng đó khiến Diệu Linh và Phệ Hồn lại một lần nữa chấn động. Diệu Linh khẽ đặt tay vào mi tâm của Uyển Nhi để biết rõ hơn, nhưng nàng vừa đặt tay vào lại không thể cảm nhận được gì, không thể biết được Uyển Nhi vừa trải qua những ký ức gì. Vùng thức hải của Uyển Nhi, sau cơn bạo động, giờ lại tĩnh lặng như một mặt hồ không đáy, che giấu mọi bí mật, ngay cả một bậc Sử Thi như nàng cũng không thể dò xét.
Phệ Hồn, người luôn quan tâm Uyển Nhi, nàng quan sát Uyển Nhi không bày tỏ lời nói nào. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn, ánh mắt sau chiếc mặt nạ ẩn chứa một sự phức tạp khôn cùng.
Cơn đau đã qua đi, sự ngây thơ của một thiếu nữ mười tám tuổi lại trở về. Lúc này Uyển Nhi đứng dậy, nàng nhìn hai vị sư tôn, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ tinh nghịch. Nàng nói:“Hôm nay con cho hai sư tôn xem đôi cánh mới của con đây!”
Nói rồi, nàng quay lưng lại. Từ hai điểm đen nơi xương bả vai, hai luồng hắc khí tuôn ra, ngưng tụ lại. một bộ long vũ không phải màu đen của vật chất, mà là màu đen của một vực sâu không đáy, một khoảng không được điểm xuyết bằng hàng vạn tinh tú vàng kim đang tự phát sáng. Đôi cánh không chỉ hiện ra, mà còn mang theo một âm hưởng trầm thấp của Đại Đạo, khiến không khí xung quanh cũng phải khẽ run rẩy...
Phập... phập... phập... phập... Đôi cánh không chỉ tạo ra gió, mà còn khuấy động cả thiên lý xung quanh. Mỗi một nhịp đập lại mang theo một luồng khí tức vô trật tự, khiến tà áo cung trang của hai vị sư tôn bay phần phật. Những đóa hoa linh thảo xung quanh, bị ảnh hưởng bởi sức mạnh mất kiểm soát, điên cuồng nở rộ rồi lại héo tàn ngay trong chớp mắt, một cảnh tượng vừa kỳ ảo lại vừa phi lý.
Luồng khí tức hỗn mang từ đôi cánh không chỉ làm tà áo cung trang của hai vị sư tôn bay phần phật, mà còn cuốn lên cả một đám bụi mù mịt, phá vỡ sự thanh tao của Dược Vương Tháp. Diệu Linh, vị Thiên Nữ vạn năm không nhiễm bụi trần, bất giác phải đưa tay áo lên che mặt, trong khi Phệ Hồn thì chỉ lặng lẽ đứng đó, để mặc cho những hạt bụi li ti làm vẩn đục hắc y của mình, trong đôi mắt sau lớp mặt nạ không rõ là sự bất lực hay thích thú.
Thấy mình gây họa, Uyển Nhi vội vàng ngừng đập cánh, đôi má ửng hồng vì ngượng. Nàng phồng má, chu môi, cố gắng thổi “phù phù” để xua đi đám bụi cho hai vị sư tôn, một hành động ngây thơ đến mức khiến người ta không thể nào tức giận.
Rồi, quên luôn sự cố vừa rồi, nàng lại reo lên: “Con bay cho hai người xem nhé!”. Nàng bắt đầu đập đôi cánh một cách đầy nhiệt huyết nhưng hoàn toàn không có kỹ thuật, cố gắng bắt chước những con chim mà nàng từng thấy.
Lần này, Diệu Linh và Phệ Hồn đã có kinh nghiệm. Họ không nói gì, chỉ trao cho nhau một ánh mắt. Trong ánh mắt đó là một sự bất lực của người lớn khi nhìn đứa trẻ nghịch ngợm, một chút lo lắng, nhưng phần nhiều là sự cưng chiều vô hạn và sự chuẩn bị tinh thần cho 'thảm họa' sắp xảy ra.
nhưng vì chưa quen với sức mạnh mới, nàng lảo đảo rồi rớt xuống mặt đất một cái “bịch”. Khi nàng ngã xuống, những đốm sáng vàng kim từ đôi cánh vô tình bay ra, lơ lửng rồi xoay tròn quanh đầu nàng như một vầng hào quang 'lỗi', vừa thần thánh lại vừa ngô nghê, mắt thì lờ đờ, trông vô cùng hài hước.
Cảnh tượng đó khiến Phệ Hồn và Diệu Linh nhìn về phía Uyển Nhi, không hẹn mà cùng thở dài, lắc đầu trong sự bất lực nhưng cũng đầy cưng chiều. 'Một con quái vật có thể làm rung chuyển cả vũ trụ, lại có lúc ngây thơ đến vậy,' Diệu Linh thầm nghĩ, một nụ cười ấm áp hiếm hoi hiện lên trong mắt. Phệ Hồn thì chỉ lặng lẽ nhìn, nhưng trong đạo tâm lại là một cơn sóng ngầm: 'Sự ngây thơ này... liệu có thể tồn tại được bao lâu giữa một tương lai đầy bão tố?'
Phệ Hồn khẽ lắc đầu, tiếng cười trầm thấp vang lên sau lớp mặt nạ. Nàng nói, giọng mang theo ý vị trêu chọc: “Phá hoại như vậy mà vẫn không bay lên được. Xem ra đôi cánh này của con, vẫn còn thua xa cái tính cách nghịch ngợm của con rồi.”