Dưới gốc Dược Hồn Thụ cổ thụ to sừng sững, nơi mà thân cây đã trải qua vô tận tuế nguyệt, nay rộng lớn tựa một tòa tháp hùng vĩ, vươn mình giữa đất trời. Tán lá xanh ngọc của nó không chỉ đơn thuần là lá, mà như được ngưng tụ từ chính linh khí của đại địa, mỗi một phiến lá đều ẩn chứa đạo vận, che phủ cả một khoảng trời, tạo nên một cõi giới an yên, thoát tục. Không khí nơi đây trong lành, tinh khiết đến mức mỗi một hơi thở đều như đang nuốt lấy tinh hoa của đất trời, hòa quyện với hương thảo mộc thanh thoát, làm gột rửa mọi tạp niệm. Một bầy chim ngũ sắc, bộ lông óng ả như gấm vóc, làm tổ trên những cành cây cao nhất, tiếng hót véo von, lảnh lót của chúng không phải là âm thanh, mà như một bản giao hưởng của thiên nhiên, vang vọng khắp núi Linh Cảnh, mang theo sự tĩnh tại đến tận cùng tâm hồn. Nơi đây, thời gian dường như trôi chậm lại, mọi phiền muộn của thế gian dường như đều bị bỏ lại sau lưng, chỉ còn lại sự an bình vĩnh cửu. Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá, không gay gắt, mà dịu dàng như những dải lụa vàng, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt, nơi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, long lanh tựa những viên pha lê nhỏ bé, tinh khôi.
Diệu Linh, trong tà áo cung trang màu tím thanh thoát, đứng lặng lẽ dưới tán cây. Mái tóc dài của nàng tựa một dòng thác ngân hà, khẽ lay động theo làn gió nhẹ mang theo hương cỏ cây. Đôi mắt phượng tuyệt mỹ của nàng, giờ đây không còn sự lạnh lẽo băng giá của một vị Thiên Nữ vạn năm cô độc, mà tràn đầy vẻ dịu dàng, ấm áp. Nàng ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nơi Uyển Nhi đang thỏa thích bay lượn. Khuôn mặt nàng, vốn được tạc từ băng ngọc, lúc này lại được ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi, toát lên một sự sống động, một nỗi niềm sâu kín. Nàng cất lời, thanh âm trong trẻo như suối ngọc, nhưng lại mang theo chút ưu tư xa xăm của một người mẹ đang nhìn đứa con sắp phải rời xa vòng tay mình: “Uyển Nhi, con đã ở đây năm tháng rồi, cũng nên trở về đại điện Tử Môn Quan. Sẵn đây, sư tôn có vài điều muốn nói với con.”
Trên không trung, Uyển Nhi, với đôi cánh đen láy được điểm xuyết bằng hàng vạn tinh tú lấp lánh, vẫn đang say mê tập bay. Nàng như một cánh bướm đêm vừa thoát kén, vụng về nhưng lại đầy nhiệt huyết. Từng nhịp đập cánh còn chưa thuần thục, khiến thân hình nhỏ nhắn của nàng chao đảo giữa những luồng gió, nhưng ánh mắt đỏ rực như hồng ngọc của nàng vẫn tinh nghịch, sáng bừng lên niềm vui thích khi được tự do vẫy vùng giữa trời xanh. Khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của nàng ngẩng lên, nhìn về phía Diệu Linh, đôi môi khẽ hé, một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt non tơ. Nàng lượn vài vòng trên không, tạo thành những đường cong không mấy hoàn hảo, rồi cất một tiếng reo trong trẻo, vang vọng khắp núi Linh Cảnh, mang theo sự hồn nhiên vô hạn: “Con sẽ xuống ngay ạ!”
Vừa dứt lời, Uyển Nhi bắt đầu thu đôi cánh Thập Dực Vô Cực của mình lại. Tuy nhiên, ở tu vi Phàm Thể Cảnh sơ kỳ, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh bản nguyên của đôi cánh thần dị này. Luồng năng lượng cuồng trào trong cơ thể đột ngột rút đi, khiến thân thể nhỏ nhắn của nàng mất đi điểm tựa. Nàng lảo đảo giữa không trung, cố gắng vẫy vùng trong vô vọng.
“Á… aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Một tiếng la hoảng hốt, trong trẻo như chuông bạc vang lên, nhưng nhanh chóng chìm vào tiếng gió. Thân ảnh Uyển Nhi như một chiếc lá lìa cành, rơi tự do xuống nền đất. Sự ngây thơ và vụng về của nàng khiến không gian như nín thở, một nỗi lo âu vô hình chợt lan tỏa.
Đúng lúc đó, một bóng đen xé ngang không khí, nhanh như điện chớp. Đó là Phệ Hồn Lão Ma. Tà áo hắc y của nàng lướt qua, để lại một vệt mờ ảo trong không gian. Bàn tay phải của nàng, vốn chỉ quen với việc đoạt lấy linh hồn, nay lại theo bản năng mà vươn ra để nâng đỡ. Một cảm giác ấm áp xa lạ khẽ len lỏi vào đạo tâm băng giá của Phệ Hồn, khiến chính nàng cũng phải ngỡ ngàng. Hóa ra, sự sống ngây thơ này cũng có sức nặng của riêng nó. Cánh tay cứng cáp nhưng lại đầy vẻ mềm mại, dịu dàng đỡ lấy Uyển Nhi đang rơi tự do, làm giảm nhịp rơi của nàng một cách êm ái, rồi nhẹ nhàng đặt cô bé xuống nền cỏ xanh mướt. Động tác của nàng thuần thục, không một chút vướng mắc.
Uyển Nhi đứng vững trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngây thơ chớp chớp, vẫn còn chút bàng hoàng vì cú ngã bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tinh nghịch. Khuôn mặt nàng phúng phính, ửng hồng. Diệu Linh và Phệ Hồn nhìn nhau, một ánh mắt thấu hiểu không lời, rồi cả hai khẽ thở dài, trong đó có cả sự bất lực lẫn cưng chiều. Diệu Linh khẽ lắc đầu, nụ cười bất đắc dĩ hiện lên trên môi, nàng nhìn Uyển Nhi, giọng nói pha chút trêu chọc: “Con bé này, có Thập Dực Vô Cực mà vẫn không tự mình bay được, xem ra sư tôn phải tốn công dạy dỗ thêm rồi.”
Diệu Linh bước tới gần Uyển Nhi, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của cô bé, ánh mắt nhìn cô bé tràn đầy sự yêu thương và một chút lo lắng. Nàng cất lời, thanh âm trong trẻo nhưng chứa đựng sự nghiêm túc hiếm thấy: “Uyển Nhi, còn một tháng nữa, Tử Môn Quan sẽ tham gia đại hội tỷ võ ở Ma Diệm Tông. Con có muốn tham gia tỷ võ không?”
Uyển Nhi lúc này, đôi mắt đỏ rực mở to, vẻ ngây thơ vẫn không hề suy giảm. Nàng ngơ ngác nhìn Diệu Linh, dường như chưa hiểu hết ý nghĩa của "đại hội tỷ võ" và "Ma Diệm Tông". Đôi môi nàng méo qua méo lại, liên tục dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình xoa xoa má sư tôn Diệu Linh, một cử chỉ thân mật, hồn nhiên mà chỉ nàng mới dám làm. Rồi nàng cất lời, giọng non nớt, tò mò: “Sư tôn, nơi đó là gì ạ? Nơi đó có đẹp như ở đây không? Nơi đó có nhiều linh thú hay, hay có nhiều cá và có nhiều hoa như ở đây không ạ?”
Từng câu hỏi ngây thơ của Uyển Nhi như những mũi kim vô hình châm vào đạo tâm Diệu Linh. Nàng đã thấy quá nhiều đóa hoa thuần khiết bị vùi dập trong bùn lầy của thế sự. Nàng sợ rằng thế giới tu chân tàn khốc, với những âm mưu và lòng người hiểm độc hơn cả ma quỷ, sẽ làm vấy bẩn đi sự trong sáng cuối cùng mà nàng muốn bảo vệ. Nỗi sợ đó khiến nàng không khỏi thở dài, lắc đầu: “Hazzz… con bé này... làm sao có thể để con đi được đây...”
Phệ Hồn Lão Ma đứng bên cạnh, tà áo hắc y khẽ bay trong gió. Nàng nhìn Uyển Nhi liên tục đi qua đi lại trước mặt Diệu Linh, đôi mắt đỏ rực của cô bé cứ chằm chằm nhìn vào sư tôn, ánh lên vẻ mong chờ. Rồi nàng đi vòng tròn với vẻ phong thái tinh nghịch, cố gắng thu hút sự chú ý của Diệu Linh. Diệu Linh lúc này cũng phải quay đầu theo hướng của cô bé, không thể ngừng quan sát, ánh mắt đầy trìu mến.
Phệ Hồn chứng kiến cảnh đó, nàng khẽ đưa tay úp vào mặt mình, che đi một nụ cười bất đắc dĩ. “Diệu Linh, xem ra người chiều chuộng con bé quá rồi. Con bé hư là tại người đó.” Nàng dừng lại, ánh mắt sau chiếc mặt nạ nhìn thẳng vào Diệu Linh, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn. “Nhưng ta cũng hiểu nỗi lo của người. Một đóa hoa trong nhà kính sẽ không bao giờ biết đến bão tố. Ma Diệm Tông là một nơi hỗn loạn, nhưng cũng là một lò luyện tốt. Để nó đi, nhưng chúng ta sẽ âm thầm quan sát. Bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương nó, ta và người sẽ biến cả Hoang Giới thành tro bụi.”
Lời nói của Phệ Hồn như một mũi tên vô hình, bắn trúng vào điểm mềm yếu nhất mà Diệu Linh luôn cố che giấu. Nàng sững người, đôi môi anh đào khẽ mấp máy nhưng lại không thể thốt ra một lời phản bác. Lần đầu tiên sau vạn năm, vị Thiên Nữ uy chấn càn khôn lại rơi vào thế 'đuối lý' trước một câu nói đùa. Sự trưởng thành của Uyển Nhi là điều tất yếu.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Uyển Nhi, giọng nói trở nên kiên định, vừa nghiêm khắc lại vừa yêu thương: “Uyển Nhi, con thấy đó, sức mạnh của con đang lớn lên từng ngày, đôi khi vượt ngoài cả tầm kiểm soát của chính con. Thập Dực Vô Cực không thể được mài giũa trong sự yên bình. Con cần những trận chiến, cần những đối thủ, để học cách làm chủ nó. Ta không thể ở bên cạnh con mãi để đỡ con mỗi khi con ngã. Con phải tự mình học cách đứng vững.”
Uyển Nhi, với đôi mắt vẫn ngây thơ trong sáng, chợt rạng rỡ. Niềm vui sướng bùng nổ trong lòng nàng. Nàng reo lên, giọng nói lanh lảnh, hạnh phúc: “Yeah yeahhhhhhhhhhhhhh! Cuối cùng sư tôn cũng đồng ý cho con đi ra ngoài!” Nàng nhảy cẫng lên, hai tay nắm chặt.
Sau phút giây hân hoan, niềm vui rạng rỡ vừa rồi của Uyển Nhi tan đi như bong bóng xà phòng. Nàng bỗng nhiên chùng xuống, bước lại gần, bàn tay nhỏ bé rụt rè nắm lấy một góc áo của Diệu Linh. Nàng ngẩng đầu nhìn sư tôn, rồi lại liếc sang Phệ Hồn, giọng lí nhí, chứa đựng sự quyến luyến chân thành: “Con chỉ sợ con đi, không ai nướng cá cho sư tôn, không ai nghe người tâm sự... Hai người ở lại... sẽ buồn lắm đó.”
Lời nói của Uyển Nhi, đơn giản, mộc mạc, nhưng lại như một dòng suối ấm áp chảy vào trái tim Diệu Linh, xoa dịu những vết sẹo của hàng triệu năm cô độc. Sự ấm áp đó quá đỗi chân thật, khiến Diệu Linh bất giác sững người. Trong một khoảnh khắc, nàng không còn là vị Thiên Nữ uy chấn càn khôn, mà chỉ là một người , một người mẹ, đang nhìn thấy bóng hình của chính mình trong sự quan tâm vụng về của đứa trẻ. Vết sẹo về một gia đình đã tan vỡ khẽ nhói lên.
“Sư tôn… người sao vậy?” – Thấy Diệu Linh bỗng nhiên im lặng, Uyển Nhi khẽ lay nhẹ tay áo nàng, ánh mắt đỏ rực lộ rõ vẻ lo lắng.
Cái chạm nhẹ đó kéo Diệu Linh về thực tại. Nàng khẽ chớp mắt, che đi nỗi bi thương vừa thoáng qua, rồi mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng phảng phất nỗi buồn xa xăm. Nàng xoa đầu Uyển Nhi: “Không có gì. Ta chỉ đang nghĩ, thế giới bên ngoài rất lớn, nhưng cũng rất đáng sợ. Ta lo cho con thôi.” – Nàng nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chân trời xa xôi, nơi bão tố của định mệnh đang chờ đợi đóa hoa nhỏ của nàng.