Dưới tán Dược Hồn Thụ cổ thụ, không khí vẫn còn vương lại chút bối rối ngọt ngào sau những lời quan tâm vụng về của Uyển Nhi. Tán cây khổng lồ tựa một chiếc lọng xanh ngọc, che phủ cả một khoảng trời, mỗi phiến lá đều ẩn chứa đạo vận, khẽ rung rinh trong làn gió mang theo hương thảo mộc thanh khiết, làm gột rửa mọi tạp niệm. Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt, nơi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, long lanh tựa pha lê.
Diệu Linh Tiên Tử, sau một thoáng sững người vì sự ấm áp bất ngờ, cũng đã lấy lại vẻ uy nghiêm của một vị Thủy Tổ. Nàng nhìn tiểu đồ đệ, ánh mắt vừa cưng chiều lại vừa có chút nghiêm khắc. Nàng biết, con đường phía trước của đứa trẻ này sẽ không còn bình yên nữa. Đại hội Ma Diệm Tông, đó không chỉ là nơi giao hữu, mà là một trường phong vân thu nhỏ, một lò luyện đan bằng máu và lửa, nơi thiên tài đối đầu, âm mưu chồng chất. Đóa hoa trong nhà kính, đã đến lúc phải nếm trải bão giông.
“Hừm, hình như ta thấy con chưa có một món vũ khí nào cho ra hồn cả.”
Giọng nói của nàng thanh thoát, nhưng lại ẩn chứa một sự quyết đoán. Dứt lời, Diệu Linh khẽ phất tay. Chiếc túi gấm màu xanh ngọc, vật bất ly thân của nàng, từ trong tay áo bay ra, lơ lửng giữa không trung. Nàng chẳng cần mở miệng túi, chỉ dùng một ý niệm. Chiếc túi gấm, một không gian pháp bảo chứa đựng vô tận bí mật, tự động dốc ngược.
Một cảnh tượng khá ấn tượng hiện ra.
Không phải một hai món, mà là hàng chục món linh khí, bảo vật từ trong miệng túi tuôn ra, lơ lửng giữa không trung, tựa một dòng sông vũ khí đang chảy. Tuy không phải món nào cũng là thần binh tuyệt thế, nhưng mỗi món đều tỏa ra linh quang lấp lánh, khí tức không hề tầm thường, đủ để khiến tu sĩ bình thường ở ngoại giới phải tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Quyền, Kiếm, Thương, Đao, Chùy, Song Đao, Dao Găm... đủ loại binh khí, mỗi món đều được chế tác tinh xảo, ẩn chứa những đạo vận khác nhau. Một thanh trường kiếm thân mỏng như cánh ve, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Một cây đại đao bản rộng, trên thân khắc hình mãnh hổ, toát lên khí thế bá đạo. Một cây trường thương mũi nhọn hoắt, dường như có thể đâm thủng cả hư không.
“Con có thể chọn những binh khí mà con thích,” Diệu Linh nói, giọng điệu thản nhiên như đang giới thiệu những món đồ bình thường.
Ánh mắt đỏ rực của Uyển Nhi sáng lên, sự háo hức của một đứa trẻ lần đầu thấy nhiều đồ chơi mới hiện rõ trên gương mặt. Nàng không chút e dè, chạy ào tới giữa những món linh khí đang lơ lửng, đôi mắt to tròn hết nhìn món này lại ngắm món kia.
Đầu tiên, nàng chộp lấy một thanh Dao Găm dài chừng một thước. Thân dao bằng thép tốt, sáng loáng, chuôi dao được khảm một viên hồng ngọc tỏa ra hơi ấm dịu nhẹ. Nàng cầm lên, xoay qua xoay lại vài vòng, bắt chước dáng vẻ của những kiếm khách mà nàng từng thấy trong ảo ảnh ký ức. Nhưng rồi, nàng bĩu môi, nhíu mày.
“Hừm, cái này không được. Ngắn quá, cảm giác không đủ uy phong.”
Nói rồi, nàng tiện tay... vứt ra phía sau. Thanh dao găm xé gió bay đi, cắm phập xuống đất.
“Phập!”
Một âm thanh sắc lẻm vang lên. Thanh dao găm cắm sâu xuống nền đất, chỉ còn chừa lại chuôi dao đang rung lên bần bật. Vị trí nó cắm xuống... chỉ cách đôi hài bằng gấm của Phệ Hồn Lão Ma đúng một thước!
Phệ Hồn... bất giác cứng người... Nàng thầm nghĩ: 'Kẻ này không hề có sát khí, nhưng hành động lại nguy hiểm hơn vạn lần so với những ma đầu ta từng đối mặt. Đây rốt cuộc là loại đạo pháp gì?'. Cuối cùng, nàng chỉ có thể bất lực lắc đầu...
Uyển Nhi hoàn toàn không để ý. Nàng lại cầm lấy cặp Song Đao, một thanh dài một thanh ngắn, tỏa ra linh khí sắc bén. Nàng liếc liếc, thử múa vài đường, hai tay có chút luống cuống. Nàng trầm tư một lúc rồi nói: “Hừ, cái này không hợp. Dùng hai tay khó quá.”
Tiếp theo là cây Chùy bằng Trọng Kim, to bằng cả một quả dưa hấu, trên đó điêu khắc hình đầu lân trông rất dũng mãnh. Nàng vừa nhấc lên, dùng cả hai tay mới miễn cưỡng nâng nổi. Cánh tay nhỏ bé của nàng trĩu xuống, người lảo đảo.
“Nặng quá… Với lại, con gái cầm cái này không hợp cho lắm.” Nàng nghĩ vậy, liền quay sang đưa cho Diệu Linh, giọng nói như làm nũng. “Sư tôn, người cầm giúp con.”
“Hả?” Diệu Linh còn đang mải theo dõi, bất ngờ thấy tiểu đồ đệ đưa cây chùy nặng trịch về phía mình. Nàng không kịp chuẩn bị, theo bản năng đưa tay ra đỡ.
“COONG!”
Một tiếng động vang dội như chuông chùa vang lên. Cây chùy quá nặng, lại thêm quán tính, trượt khỏi tay nàng, rơi thẳng xuống mu bàn chân trần ngọc ngà đang đi hài. Vị Thiên Nữ vạn năm băng giá, người mà một quyền có thể chấn động cả cõi giới, cũng phải nhíu mày, khẽ xuýt xoa một tiếng. Nàng thầm nghĩ, vạn năm qua đối mặt với thiên kiếp, đối đầu với Thần Ma chưa từng có vết xước, hôm nay lại suýt bị chính đồ đệ của mình làm cho gãy xương mu bàn chân. Thật là tạo nghiệt mà!
Nhưng Uyển Nhi mải mê lựa chọn, hoàn toàn không biết mình vừa gây họa cho cả hai vị sư tôn.
Lúc này, ánh mắt nàng dừng lại trước bốn món binh khí còn lại, khí tức của chúng có vẻ trầm ổn hơn: Quyền, Kiếm, Thương, Đao. Khi ánh mắt nàng lướt qua, thanh trường kiếm hàn khí bỗng run rẩy thu lại ánh sáng, cây đại đao bá đạo cũng im lìm như một con hổ thu mình. Chúng dường như cảm nhận được một uy áp bản nguyên khiến chúng không dám khoe mẽ. Chỉ riêng chiếc Long Thủ Quyền vẫn tĩnh lặng, không tỏa ra linh quang, nhưng lại như một vực sâu đang chờ đợi chủ nhân đích thực.
Một lúc sau, dường như có một sự thôi thúc từ sâu trong huyết mạch, nàng đưa tay trái của mình về phía món vũ khí đó. Đó là một chiếc Long Thủ Quyền (Quyền Đầu Rồng) được chế tác vô cùng tinh xảo. Toàn bộ quyền được tạc theo hình một đầu rồng đang há miệng, được đúc từ một loại kim loại không rõ tên, mang một màu đen tuyền huyền bí. Nơi những chiếc vảy, khóe mắt và sống mũi của con rồng lại được điểm những đường vân màu xanh lá cây, uốn lượn tựa như những dòng chảy của sự sống, khiến đầu rồng trông vừa uy mãnh lại vừa có chút tà dị.
Ngay khi ngón tay Uyển Nhi vừa chạm vào nó, một tiếng “ong” trầm thấp vang lên. Chiếc Long Thủ Quyền tự động bay đến, khi nàng nắm tay lại, nó vừa vặn bao trọn lấy nắm đấm nhỏ bé, như thể được đúc riêng cho nàng. Một luồng năng lượng vừa hoang dại lại vừa căng tràn sinh khí từ đó truyền ra, dung hợp hoàn hảo với khí tức của nàng.
Nàng nắm chặt tay lại, cảm nhận sức mạnh đang tuôn trào trong huyết quản. Một nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện bừng sáng trên gương mặt.
“A haaaaaaaaaaaaaa!” Nàng reo lên. “Cái này phù hợp hơn! Con lấy cái này, mấy cái còn lại con không lấy!”
Chứng kiến một màn lựa chọn đó, Phệ Hồn nhìn Diệu Linh, khẽ cười mỉm... Nàng thầm nghĩ: ‘Thanh Dao Găm kia được rèn từ tâm một ngôi sao sắp lụi, cặp Song Đao được tôi luyện trong Băng Hỏa Lư suốt trăm năm... mỗi một món đều đủ để một Tông chủ bình thường phải liều mạng tranh đoạt. Vậy mà con bé lại vứt đi như ném một cành cây khô. Nếu để các vị Đế Tôn kia nhìn thấy, chắc họ tức hộc máu mất.’ Diệu Linh lại nhìn về Phệ Hồn, nàng cũng không nhịn được, ôm bụng cười theo, một tiếng cười trong trẻo, sảng khoái, xua tan đi cả sự uy nghiêm của một vị Thủy Tổ.
“Con gái ta ơi là con gái ta, bao nhiêu thần kiếm ma thương không chọn, lại thích chơi quyền sao?”
Lúc này tâm tư Diệu Linh hướng về phía Uyển Nhi, một cô bé đôi mắt đỏ hồn nhiên đang nhìn vào Quyền trên tay trái của nàng. Diệu Linh trong tiềm thức nàng suy nghĩ, ‘Toàn những binh khí quý hiếm, tuy nó không phải hạng cấp thần nhưng cũng đủ để một cường giả địa vị Đế Tôn cũng phải thèm khát. Vậy mà con bé lại vứt như món đồ chơi vậy.’
Uyển Nhi không nói gì. Nàng trở nên nghiêm túc lạ thường. Không khí xung quanh nàng bỗng ngưng đọng. Sự tinh nghịch trong mắt biến mất, thay vào đó là một sự trống rỗng. Nàng không còn là Uyển Nhi, mà như một thực thể viễn cổ vừa thức tỉnh trong thân xác này, đang cảm nhận một món đồ chơi quen thuộc. Chiếc Long Thủ Quyền trong tay nàng không còn là kim loại, mà như một phần cơ thể đang sống lại. Rồi, nàng quay phắt lại, nhìn thẳng vào Dược Vương Tháp...
“Thánh….. Long…… Quyền!”
Một chiêu thức được tung ra! Từ trên chiếc Long Thủ Quyền, một con rồng vàng khổng lồ, dài đến cả chục trượng, được ngưng tụ hoàn toàn từ linh lực, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa rồi lao ra. Theo sau nó là một cơn lốc cuồng phong màu xanh lá cây, cuốn theo hàng vạn chiếc lá từ cây Dược Hồn Thụ, mỗi chiếc lá đều được bao bọc bởi kiếm khí sắc bén, bụi mù mịt bay theo đường thẳng lao về cái tháp trước mặt.
“Rầm……….. rầm…………Graoooooooooooooooooooo!”
Những tiếng nổ không vang lên từ một điểm, mà từ chính kết cấu bên trong của tòa tháp. Các trận pháp phòng ngự, vốn có thể chống lại cả một đội quân, nay lại như những sợi tơ mỏng manh, vỡ nát trước sức mạnh hủy diệt đó. Đá thần rạn nứt, xà ngọc gãy vụn. Diệu Linh chết lặng, trong một khoảnh khắc, nàng không tin vào mắt mình. Phệ Hồn thì vô thức lùi lại một bước, luồng ma khí quanh người chấn động, đây không phải sức mạnh của Phàm Thể Cảnh sơ kỳ, đây là sự bộc phát của một quy luật nguyên thủy! Những viên gạch đá văng ra, khói bụi bốc lên ngút trời.
Diệu Linh chỉ kịp quay đầu ra phía sau, nhìn tòa tháp mà mình đã tốn bao tâm huyết xây dựng đang sụp đổ với sự kinh ngạc tột độ. Phệ hồn cũng chứng kiến tháp đổ, không một giây chờ đợi.
Diệu Linh khẽ đưa tay phải của nàng vặn ngược chiều kim đồng hồ. Một luồng sáng màu nhiệm, không thuộc về bất kỳ loại năng lượng nào, từ tay nàng lan tỏa ra. Không có tiếng nổ, chỉ có một âm thanh 'rì rào' tựa như tiếng cát chảy ngược, tiếng của thời gian đang bị đảo dòng. Những viên gạch vỡ nát không chỉ bay ngược lại, mà còn phát ra âm thanh 'lách tách' khi chúng tự gắn kết với nhau một cách hoàn hảo. Tòa tháp, từ một đống đổ nát, đang từ từ, hoàn hảo trở lại như ban đầu, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Diệu Linh bước nhanh tới, tay trái nhéo lấy vành tai mềm mại của tiểu đồ đệ.
“Con vừa mới phá hoại cái tháp đó! Về nhà ta sẽ xử tội con!”
Uyển Nhi khuôn mặt mếu máo, đôi mắt đỏ , quay sang nhìn về phía Phệ Hồn, cất lên một tiếng kêu cứu thảm thiết: "Sư tôn Phệ Hồn à, cứu con!". Phệ Hồn nghe vậy, không những không giúp mà còn khoanh tay cười: "Con tự gây họa thì tự chịu đi. Diệu Linh, cứ mạnh tay một chút cho nó chừa."
Một lời kêu cứu vang vọng một buổi chiều kết thúc. Ngay sau đó, họ lên kiệu hoa và trở về Đại Điện Hồn Môn.